Cố Ngọc Vy trợn mắt nhìn khuôn mặt điển trai trước mắt, không nghĩ tới môi lại bị anh cắn một cái.
Bị đau, cô hung hăng trừng anh: “Sao anh lại cắn em?”
“Em không tập trung, nếu em đã không có ý muốn uống thuốc thì thân là bác sĩ anh phải cưỡng ép một chút.”
“Anh…”
Lời này khiến cô không cách nào phản bác.
“Nhắm mắt.”
Nguyên Doanh có chút không vui nói. Cổ Ngọc Vy cau mày. dù vẫn còn bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng. Bọn họ ở trên bán đảo đợi suốt ba ngày, đáng lẽ đã nên trở về nhưng Hứa Trúc Linh vẫn muốn đến thị trấn nhỏ tìm mẹ ruột của mình. cô bèn đem chuyện này nói với Cố Thành Trung.
Cổ Thành Trung đổi vé máy bay để nhóm Cố Ngọc Vy về trước, tự anh đi cùng cô một chuyến.
Bọn họ tiếp tục ở lại bán đảo một đêm, đến ngày thứ hai mới xuất phát.
Ban đêm Hứa Trúc Linh cảm thấy có chút bất ổn, cô sợ sau khi tìm được thì câu trả lời vẫn giống như trước.
Bà ấy vì tiền mà bỏ rơi mình.
Cô rúc vào lòng Cố Thành Trung, anh sờ đầu cô: “Không ngủ được sao?”
“Em cũng không biết có nên tìm bà ấy hay không, nếu bà ấy đã không muốn em, bây giờ đi tìm bà thì do em tự chuốc khổ phải không?”
“Em cũng không muốn nhận lại bà ấy, em chỉ muốn hỏi lý do. Em sinh ra bộ dạng xấu xí đáng ghét hay là do em ăn nhiều quá khiến bà ấy nuôi không nổi, nên mới vứt bỏ em, còn dùng em để uy hiếp bố.”
“Em chỉ biết bà ấy họ Kỷ còn lại chuyện gì cũng không biết. Bà ấy trông như thế nào, làm công việc gì em cũng không biết. Em chỉ là một sự vô ý không ai mong muốn, nếu không phải bị mẹ uy hiếp chắc bố em cũng chẳng giữ lại em làm gì.”
Giọng nói của Hứa Trúc Linh có chút buồn rầu, tâm tình rất xấu.
Cố Thành Trung nghe vậy bèn sờ đầu cô: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, trong mắt anh thì em là tốt nhất. Em là một viên ngọc quý, chỉ là tạm thời vẫn chưa được gọt dũa thôi.” “Không đúng, em là Thiên Lý mã, còn anh là Bá Nhạc, chỉ có anh mới nhìn ra em là vật quý trên đời.”
“Nói vậy cũng đúng, đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngày mai anh ở cạnh em, làm chỗ dựa cho em”
“Ừm, có anh ở đây chuyện gì em cũng không sợ nữa.”
Lúc này Hứa Trúc Linh cảm thấy an tâm hơn nhiều, vùi vào ngực anh mà ngủ say.
Chờ sau khi cô ngủ say, Cố Thành Trung đứng dậy đi tới ban công gọi điện thoại cho Khương Anh Tùng, bảo anh ta điều tra chuyện mẹ ruột của Hứa Trúc Linh ngay trong đêm.
Nửa tiếng sau, Khương Anh Tùng gọi điện báo lại đã tra được toàn bộ.
Mẹ của Hứa Trúc Linh trước kia vốn là người mẫu, vì vẫn luôn giữ mình không chấp nhận quy tắc ngầm nên đắc tội không ít người.
Cuối cùng bị quản lý công ty đóng băng các hoạt động mới thông suốt mà đồng ý nghe theo.
Mà người đầu tiên chính là Hứa Đức Thắng, cũng có luôn Hứa Trúc Linh.
Nhưng Hứa Đức Thắng cũng không thực hiện lời hứa ban đầu giúp bà một bước lên mây mà lại trở mặt bội tình bạc nghĩa.
Sau khi bà phát hiện mình có Hứa Trúc Linh thì cũng không chịu phá thai, sinh xong liền cầm tiền rời đi.
Lúc này bà hoàn toàn rời khỏi giới giải trí, đến một thị trấn nhỏ sống một cuộc sống bình thường.
Bởi vì bà chỉ là một người mẫu nhỏ không có mấy người biết đến nên cũng không có ai nhận ra.
Hiện tại đã lập gia đình, có một cặp con gái. Con bà kém Hứa Trúc Linh cũng gần hai tuổi, hiện giờ sống cũng rất tốt.
Nếu để Hứa Trúc Linh biết quả thật là mẹ cô bỏ rơi cô, lại còn có đứa con của riêng mình.
Cô sẽ đau lòng biết bao nhiêu?
Cố Thành Trung nghĩ tới đây cũng có thể đoán ra được dáng vẻ thất vọng đau buồn của Hứa Trúc Linh.
“Anh Tùng, cậu giúp tôi làm thêm một chuyện nữa.”
Cố Thành Trung lạnh nhạt dặn dò.
Hôm sau, bọn họ lên đường. Cố Thành Trung không lái xe tới, anh vốn định mua thêm một chiếc trên đường nhưng cuối cùng bị Hứa Trúc Linh ngăn cản.
Thật là xa xỉ, đúng là đám phá gia chi tử: “Em đã dùng di động tìm trước rồi, nơi này mỗi ngày đều có xe khách đường dài đi đến trấn, mất khoảng sáu giờ là tới. Anh bỏ tiền mua làm cũng không phải tự anh lái sao? Chúng ta ngồi không còn có thể tranh thủ nghỉ ngơi, nửa đường lại có điểm dừng chân, so với tự mình lái xe tốt hơn biết bao nhiêu.”
“Nhưng mà…” Cố Thành Trung có chút khó xử nói: “Anh chưa từng ngồi xe khách như vậy.”
Lần trước đi Hòa Thiên là tập đoàn bao trọn xe của đoàn du lịch, xe là loại mới cóng sạch sẽ.
Xe khách chở khách thì không giống vậy, lộn xộn người đến người đi, hơn nữa còn có phòng vệ sinh công cộng nồng mùi khó chịu.
Dù sao anh cũng chưa ngồi xe như thế bao giờ, nên có chút không quen. Nhưng Hứa Trúc Linh đã nói vậy anh chỉ đành phải theo cô lên xe.
Vừa lên xe liền có người một bên thu tiền một bên phát nước suối và đồ ăn.
“Nhìn xem, phục vụ tốt biết bao nhiêu.”
“Em quá dễ thỏa mãn.”
“Anh có biết cái gọi là Lấy đủ làm vui’ không hả? Những thứ này giữ lại, lát nữa có đói thì có thể ăn lót dạ.”
Cô đem đồ bỏ vào túi xách, sau đó trả tiền, xe khách bắt đầu chạy.
Trên xe rất nhiều người, còn có một cặp vợ chồng dẫn theo con nhỏ.
Đứa trẻ hình như vì bệnh quấy mà cứ khóc không ngừng, ồn ào khiến người trên xe đều không thể ngủ nổi.
Người mẹ áy náy nói xin lỗi, nói đứa bé bị bệnh phải đưa lên thành phố khám đã mấy ngày nhưng vẫn không có tiến triển, nói là bị phải vía, chỉ có thể dùng vài phương thức dân gian mới trị được.
“Bị phải vía là sao?”
Cố Thành Trung tò mò hỏi.
“Chính là con nít đụng phải vài thứ không được tốt nên bị bệnh. Nghe nói phải mời mấy kỳ nhân dị sĩ về trị, nói chung là rất đáng sợ.”
Hứa Trúc Linh có chút run rẩy, cảm thấy da gà nổi đầy người.
Cố Thành Trung nhàn nhạt liếc về đôi vợ chồng phía đối diện, cũng không nói thêm gì.
Ban đầu mọi người còn có thể thông cảm, nhưng thời gian càng qua không khỏi bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Hứa Trúc Linh có chút say xe, vốn định lên xe sẽ ngủ một giấc thật ngon nào ngờ lại huyên náo không yên như này.
Này lẽ nào chính là một đường ngồi nhưng rốt cuộc cũng như đang đứng?
Đôi vợ chồng thay nhau nói xin lỗi, thậm chí còn đem đồ ăn trong túi phân chia cho mọi người.
Hứa Trúc Linh còn được chia cho một bịch mì ăn liền.
“Sắp tới trạm dừng chân chưa?”
“Để em xem bản đồ thử”
Hứa Trúc Linh nhìn thử thì phát hiện chỉ còn hai mươi phút nữa.
“Ngủ một lát đi, đến trạm dừng anh gọi em.”
Anh liếc nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó soạn một tin nhắn ngắn cho Khương Anh Tùng.
Hứa Trúc Linh bĩu môi một cái: “Đứa trẻ kia ồn ào như vậy sao ngủ được. Trời ạ, cha mẹ trên đời thật đáng thương, sinh con thiệt không dễ dàng gì mà. May là lúc nhỏ em không khóc quấy, nếu không chắc bố em đã đánh chết em rồi.”
Cô đột nhiên cảm thấy mình bình an lớn lên như vậy thật không dễ dàng gì!
Cố Thành Trung để cô tựa lên đùi mình, dùng tay bịt kín lỗ tai cô lại: “Như vậy có đỡ hơn không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, em ngủ anh làm gì?”
“Nhìn em.”
Cố Thành Trung cười nói “Không đứng đắn.”
Hứa Trúc Linh khó chịu lườm anh một cái, nhưng khóe miệng lại gợi lên ý cười thỏa mãn.
Thật ra cô không ngủ được nhưng nhìn Cố Thành Trung tỏ ý chăm sóc như vậy, cô vẫn nhắm mắt lại mơ màng thiếp đi chốc lát.
Hai mươi phút sau, đến trạm dừng.
“Mọi người có thể xuống xe đi lại nghỉ ngơi, ăn một bữa cơm, hai mươi phút sau tập hợp trên xe.”
Sau khi tài xế nói, mọi người bắt đầu lục tục xuống xe. Hứa Trúc Linh nhoài người trên cửa sổ nhìn một cái, phát hiện bên ngoài có hai ba chiếc xe cảnh sát đang hú còi không ngừng, bầu không khí cũng trở nên khẩn trương hơn.