Lúc trước anh cũng nhìn mình với ánh mắt ấy, nhưng cô đã quen rồi, nhưng hiện tại nhìn vào lúc này, cô cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng nhanh, có chút kỳ lạ, giống như là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Chẳng lẽ, bởi vì anh mới đi ra ngoài vài ngày, cho nên mới có cảm giác như vậy?
Trong lúc cô đang buồn bực, Hắc Ảnh gõ nhẹ đầu cô, hỏi: ‘Suy nghĩ gì đấy?”
“Đêm nay không cần, em muốn đến nhà họ Quý thăm Cố Hy, anh không cần đến, dì vẫn còn hòa dịu lại.’ “Nhà họ Quý…..’ Anh nghĩ đến người đàn bà điên Quý Thiên Kim này, âm thầm ra tay với xã hội đen, thủ đoạn điên cuồng.
Anh thiếu chút nữa phải mệt mỏi đối phó, không thể hoàn thành kế hoạch của mình.
Bây giờ vẫn không nên xuất hiện trước mặt bà ta, dù sao bà ta cũng là vợ của Tần Nhâm Thành, biết quá nhiều bí mật của Tân Nhâm Thành.
“Được, vậy qua vài ngày anh sẽ tìm em, ngày mai cùng nhau ăn cơm trưa, anh đến đón em.”
“Được.”
Hứa Trúc Linh gật gật đầu, nhìn theo anh rời đi rồi mới trở vê.
Hôm sau, Cố Thành Trung đến tìm cô.
Vừa đến cửa, liền đụng phải Châu Vũ đang đi vứt rác.
Cô ngã ngồi xuống mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến nhăn lại.
“Cô không sao chứ?”
Bên tai truyền đến âm thanh xa lạ.
Châu Vũ ngước mắt, nhìn thấy người đến….
“Anh… Anh Trung…”
Hắc Ảnh giúp đỡ lấy cô, cô vững vàng đứng dậy, vội vàng võ võ mông, nói: “Tôi không sao, anh đến tìm chị Trúc Linh đúng không?”
“Ừm, tôi đi vào trước.”
Hắc Ảnh thản nhiên lướt qua, đối với cô gái này hoàn toàn là góp vui lấy lệ, không có tình cảm.
Phương pháp đơn giản nhất chính là lợi dụng phụ nữ, anh đã lợi dụng vô số cô gái, nếu mỗi cô gái đều phải chịu trách nhiệm, vậy thì cả đời này của anh cũng không đủ.
Anh nhìn thoáng qua cô, đi nhanh vào cũng không quay đầu nhìn lại.
Mà Châu Vũ đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của anh, không biết vì sao, trái tim lại có chút đau xót.
Nhìn thấy mặt của Cố Thành Trung, trong đầu cô lại hiện ra khuôn mặt của Dương Việt, càng ngày càng rõ, hai gương mặt đến cuối cùng vậy mà lại hòa làm một.
Rõ ràng là vẻ ngoài không giống nhau, hơi thở, dáng người, ngay cả tính cách cũng không giống nhau, căn bản không có chỗ giống, nhưng tại sao cô lại cảm nhận được trên người Cố Thành Trung một cảm giác quen thuộc của Dương Việt.
Miệng cô nhếch lên một nụ cười chua xót, tự an ủi mình.
Nhất định là do cô quá nhớ Dương Việt, mới có thể như thế.
Cô đã động lòng, nhưng mà tăm tích người kia bây giờ vẫn chưa rõ.
Sớm biết vậy…. Sớm sẽ nhận lời của anh.
Hứa Trúc Linh đang ở trong phòng bếp kiểm kê thực phẩm, bận tối mặt tối mày, cô vừa là bếp trưởng vừa là bà chủ, nhà hàng vừa mới khai trương, cho nên có rất nhiều chuyện đều cần tự cô làm, vô cùng vất vả.