Bạch Minh Châu nghe cô nói vậy chỉ mỉm cười, đáp: “Nếu vẫn không trưởng thành thận trọng hơn một chút, vậy thì tớ sống cũng quá thất bại rồi. Hai ngày nữa tớ sẽ xuất phát, kỳ nghỉ đã bắt đầu rồi, xe rất đông rất tắc, vì thế tớ đã xin nghỉ trước hai ngày”
“Vậy Ôn Mạc Ngôn phải tính sao đây? Không phải nhà cậu ở Điện Biên sao?”
“Ừm, ở đó có một căn cứ chuyên dùng để huấn luyện binh chủng, trước đây bố tớ chính là cựu tư lệnh quân khu. Ở đó có rất nhiều người quen, vì thế khi về tớ cũng không thấy cô đơn.
Còn Ôn Mạc Ngôn ấy à, anh ấy đi đâu làm gì đâu có liên quan gì tới tớ? Bây giờ trong chuyện yêu đương, tớ theo Phật hệ, ba không: Không quan +âm anh ấy có đi với cô gái khác không, không quan tâm anh ấy có đi chén chú chén anh không, không quan tâm anh ấy có còn yêu tớ nữa không?”
“Như vậy cũng được sao?”
“Là của cậu thì sẽ là của cậu, không phải của cậu thì cũng không cưỡng ép được. Thực ra cá nhân tớ muốn để anh ấy đi, Nguyên Doanh và Cố Ngọc Vy chưa quay về ngày nào thì ngày đó tớ vẫn không có tâm trạng để nói chuyện yêu đương. Tớ đang nghĩ, nếu Nguyên Doanh thực sự.
đã chết ở bên ngoài, cả đời tớ sẽ sống trong áy.
náy hổ thẹn, không thể nào tha thứ cho bản thân, để bản thân hạnh phúc được.”
“Đến cuối cùng vấn là chia tay với Ôn Mạc Ngôn, chỉ bằng để bây giờ vui vẻ hơn một chút”
Sắc mặt Bạch Minh Châu trở nên âm trầm, trong mắt như có một tia sáng đã lập tức bị dịu tất.
“Cậu làm như vậy không phải là theo Phật hệ mà cậu đang cố ý muốn chiến tranh lạnh, đúng không?”
“Phải, cậu cũng nhìn ra rồi đấy. Tớ muốn Ôn Mạc Ngôn cũng nhìn ra được. Nếu anh ấy biết ý thì nên đá tớ đi, có phải không?”
“Cậu không đau lòng sao?”
“Đau chứ… nhưng chuyện của Nguyên Doanh và Cố Ngọc Vy giống như một ngọn núi lớn đè nặng lên ngực tớ. Bọn họ không ở bên nhau thì tớ không có tư cách để được hưởng hạnh phúc. Ôn Mạc Ngôn có thể tìm được người tốt hơn, còn tớ không xứng với anh ấy, cậu hiểu không? Đây là một món nợ, nợ lương tâm, tớ không vượt qua được thì Ôn Mạc Ngôn đừng nghĩ đến chuyện vượt qua được”
“Tớ biết rõ như vậy là rất không công bằng với anh ấy, nhưng tớ lại không kiềm chế được bản thân. Có lẽ tớ là một cô gái tồi tệ, vì thế cuối cùng ông Trời đã trừng phạt tới bằng sự cô độc tới già, tớ cũng chấp nhận”
Bạch Minh Châu nhẹ nhàng nói, nhưng từng câu từng chữ lại đè nặng lên trái tim Hứa Trúc Linh.
Cô thấy bọn họ đã trải qua quá nhiều thứ, cả hai nhân cách của Ôn Mạc Ngôn đều thích Bạch Minh Châu.
Khó khăn lắm bọn họ mới được ở bên nhau, nhưng lại không thể đi đến cuối cùng.
Cô biết Bạch Minh Châu vẫn canh cánh trong lòng chuyện của bác sĩ Nguyên Doanh, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
“Minh Châu, bác sĩ Nguyên Doanh sẽ không sao đâu. Bọn họ cũng sẽ được ở bên nhau thôi, cậu và Ôn Mạc Ngôn cũng sẽ hạnh phúc”
Cô ôm chặt lấy Bạch Minh Châu, vồ nhẹ lên lưng cô ấy, muốn cho cô ấy dũng khí để không dễ dàng buông tay như vậy.
Cô ấy chỉ miễn cưỡng mỉm cười, đáp: “Cậu còn quên thêm một câu nữa, cậu với Cố Thành Trung cũng phải tốt đẹp viên mãn nhé, nửa năm nữa là hai người có thế kết hôn rồi”
“Tớ sẽ cố gắng, cậu cũng được buông bỏ có được không?”
“Được rồi, tớ miễn cưỡng đồng ý với cậu” Từ đầu đến cuối Bạch Minh Châu vẫn rất bình thản, nhưng thực ra trong lòng ai cũng đều hiểu rõ.
Mong chuyện đều được yên ổn, tốt đẹp.
Cuối tuần này là lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập của tập đoàn Cố Linh, là ngày đại hỉ gây kinh động cả giới thượng lưu của Đà Nẵng.
Địa chỉ tổ chức buổi tiệc được chọn ở clubhouse lớn nhất, vô cùng xa hoa sang trọng, còn có cả sân golf ngoài trời.
Ngày hôm đó, các nhân vật lớn sẽ tụ họp lại với nhau.
Hứa Trúc Linh đã dậy tắm rửa, thay đồ từ sáng sớm. Có một nhà tạo mầu đặc biệt sẽ làm tóc và phối đồ cho cô.
Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm ánh sao với vô số những viên kim cương được đính trên đó.
Phần áo ngực được phủ một lớp áo màu trắng để che đi cảnh xuân vô hạn.
Chân đi đôi giày gót nhọn màu trắng bạc tạo cảm giác giống như một nữ vương.
Mái tóc dài thẳng được làm xoăn gợn sóng, hơi nâu nâu màu hat dẻ khiến chất tóc mềm mượt óng ả.
Cố Thành Trung thậm chí còn công phu chọn cho cô một chiếc vương miện.
Lúc Hứa Trúc Linh nhìn thấy, cô đã rất kinh ngạc.
Anh tự tay đội lên cho cô, khóe miệng cong lên, mỉm cười nói: “Đẹp lắm, nữ hoàng của anh.”
“Trời ạ, sao anh lại nghĩ đến cái này?”
“Đây là lần đầu tiên anh giới thiệu vợ sắp cưới của mình trong một dịp trọng đại như vậy nên không dám thất lễ với nữ hoàng, đương nhiên anh phải cố gắng hết sức rồi. Đến lúc đó em đừng căng thẳng, tất cả đều đã có anh rồi. Đây là chiếc tai nghe mà Vy Oanh để lại, em đeo vào đi, cho dù chúng ta có tách ra anh cũng có thể biết được nhất cử nhất động của em”
“Ừm, em cũng sẽ mang theo máy ghi âm để đề phòng vạn nhất. Chỉ là vết thương trên trán em vẫn chưa lành, dùng phẩn cũng không che đi được, liệu có khó coi lắm không?” Cô lo lằng hỏi.
“Không đâu, hôm nay em là người đẹp nhất.
Nhưng khoảnh khắc em xinh đẹp nhất nên là lúc gả cho anh, em mặc chiếc váy cưới anh đã chuẩn bị cho em mới đúng”
Còn có thể xinh đẹp hơn bây giờ sao?
Cô không dám tưởng tượng lúc mình gả cho Cố Thành Trung sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Liệu khách khứa có chật kín lễ đường không, liệu có hoa hồng ngợp trời không, liệu có phải toàn là vòm cột theo kiến trúc La Mã không?
Thực ra những điều đó không quan trọng Quan trọng là, chú rể có phải là Cố Thành.
Trung không.
“Được chưa? Chúng ta sắp xuất phát rồi.”
“Vâng”
Cô gật đầu thật mạnh, khoác lấy cánh tay anh.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại vững vàng ở cổng địa điểm tổ chức.
Chưa bước xuống xe cô đã có thể cảm nhận được áp lực rất lớn ở cửa vào rồi.
Có không ít phóng viên đang cầm micro ngẩng đầu lên nhìn, háo hức muốn xem Nếu không phải đang có nhân viên bảo vệ chặn lại thì phỏng chừng sẽ có một đám người lao đến như bầy ong vỡ tổ.
Phóng viên không thể vào trong, chỉ có thể phỏng vấn ở bên ngoài. Lễ kỷ niệm một trăm năm của một tập đoàn giống như một sự kiện thảm đỏ sang trọng vậy.
Những vị khách nữ ai nấy đều mặc ít hơn người kia, đứng run rẩy trong gió lạnh, còn muốn khoe lưng trần, để lộ ngực, lộ cặp chân dài, tươi cười chào đón.
Hứa Trúc Linh gần như hoài nghỉ rằng mình đã đến nhầm địa điểm, đây hoàn toàn không phải là lễ kỷ niệm mà là một buổi trình diễn thời trang hay liên hoan phim Cannes.
“Em đang mặc quần thun màu da, liệu có bị đánh không?”
“Em còn bắt anh mặc mà?” Cố Thành Trung đau đầu nói.
Mặc quần thun… đúng là từ ngữ bình thường thôi mà.
Còn phải là loại quần giữ ấm lót lông.
Những cô gái khác đều ăn mặc theo kiểu “thời trang phang thời tiết”, nhưng Hứa Trúc Linh lại khác. Bây giờ cô đã bắt đầu phòng bệnh lạnh chân, viêm khớp dạng thấp, thoát vị đĩa đệm vân vân…
Lúc cô ra ngoài đã dán rất nhiều miếng dán giữ nhiệt, cũng dán cho Cố Thành Trung rất nhiều.
Nếu cởi quần áo ra, nhìn thấy một miếng dán giữ nhiệt trên lớp áo sơ mi trắng, có lẽ mọi người sẽ cười đau cả ruột mất.
Có lẽ Cố Thành Trung là vị tống giám đốc gần gũi với đời sống của dân thường nhất, trên người anh thế mà lại có thể tìm thấy một món đồ có giá vài nghìn đồng như vậy!
“Trời lạnh như thế, bọn họ không thấy lạnh sao? Đến lúc về già chắc chắn sẽ bị đau chỗ này nhức chỗ kia”
“Em đừng quan tâm người khác nữa, quan tâm anh là được rồi” Cố Thành Trung nhẹ nhàng nói: “Sắp xuống xe rồi, em đã chuẩn bị xong chưa? Anh sợ sẽ có phóng viên hỏi những câu rất xảo quyệt, em không ứng phó được”
“Không sợ, em có anh rồi”
“Ừm, đi thôi”
Tài xế mở cửa xem, Cố Thành Trung xuống xe trước, sau đó mở cửa xe bên chỗ Hứa Trúc Linh, khom lưng cúi người mời cô xuống xe một cách lịch thiệp.
“Tổng giám đốc Thành Trung và bạn gái anh ấy đến rồi”
Trong đám đông có người hô lên, tiếng hô đó giống như thả một quả bom xuống chỗ nước sâu, đám đông lập tức trở nên kích động Hứa Trúc Linh xuống xe dưới sự dìu đỡ của Cố Thành Trung nhìn thấy ánh đèn flash tách tách nhấp nháy liên tục, cô vẫn thấy hơi sợ hãi, lòng bàn tay đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
May là Cố Thành Trung đang nằm chặt tay cô, anh nắm rất chặt, tựa như đang truyền sức mạnh.
cho cô.
“Em vẫn ổn chứ?”