“Anh, không thể dừng lại được nữa rồi, chỉ còn hai ngày nữa là anh sẽ hiểu tất cả mọi thứ, em vẫn luôn nghĩ rằng anh với bố giống với nhau, hồ đồ giống nhau, nhưng không ngờ anh hai lại tỉnh táo như vậy.”
“Anh không tỉnh táo, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh tin tưởng em, em hiểu không?”
Cố Thiện Linh nhìn anh một cách sâu xa: “Bởi vì em là anh em ruột thịt của anh, anh chọn tin tưởng em vô điều kiện! Nhưng còn em, dường như không coi anh là một người anh ruột của em vậy!”
“Anh, em quen rồi. Từ khi anh xảy ra chuyện nhiều năm trước, em đã quen với việc đối kháng với mọi thứ. Thói quen, khó mà có thể bỏ được.”
EEini se Cố Thiện Linh nghe xong câu này, bị chọc cho tức đến mức không nói nên lời.
Bộ dạng nhẹ nhàng thảnh thơi giống như không có chuyện gì xảy ra của anh, nhưng anh ấy biết Cố Thành Trung đã phải gánh chịu rất nhiều thứ, từ sớm đã có rất nhiều vết sẹo.
Nhưng anh lại dùng một tấm áo giáp kiên cường, che hết đi tất cả mọi thứ.
“Em rốt cuộc là đang làm gì!” Cố Thiện Linh khổ sở hỏi anh.
Cố Thành Trung nhếch miệng, anh không có ý định nói ra.
Thời gian quan sát bốn mươi tám tiếng đồng hồ, hoàn toàn trùng hợp với thời gian mà Nguyên Doanh quay trở về.
Cho dù là mẹ không tỉnh lại, chắc cũng sẽ nhờ vào sự khống chế của loại thuốc này.
Loại thuốc này khi hít mà phổi một thời gian dài, sẽ ăn mòn hệ thống thần kinh, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Với lại, cái cân câu mà anh ta ném ra, cũng đã đến lúc phải thu lại rồi!
Đúng vào lúc này, điện thoại của anh kêu lên.
Anh liếc nhìn tên người gọi đến, tránh đi ánh mắt giám sát của Cố Thiện Linh.
Cố Thiện Linh không hề đuổi theo, vì anh ta biết đuổi theo chỉ uổng công vô ích.
Người em trai này của anh ấy tâm †ư thật thâm sâu, mặc dù bọn họ là anh em ruột, cùng chung một dòng máu, nhưng anh ấy cũng không thể đoán được em trai mình đang nghĩ gì.
Thâm chí anh ấy còn cảm thấy mình chỉ được cái lớn thêm vào tuổi.
Cố Thành Trung đi đến phía cuối hành lang, tránh đi tất cả mọi người mới lấy điện thoại ra nghe máy.
“Anh à, đã điều tra được rồi, đối phương quả thật đã không thể ngồi yên nữa, bọn chúng đã có hành động rồi.”
“Ngủ đông lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu bò ra khỏi hang rồi, tôi quả thật đã xem thường bọn họ rồi.”
Cố Thành Trung lạnh lùng nói, từng từ từng chữ rất lạnh lùng.
Quả nhiên, có kẻ đứng đăng sau giở trò!
Hứa Trúc Linh về đến nhà, luôn lo sợ không yên với việc của bệnh viện, chỉ sợ bà cụ sẽ trở thành người thực vật.
Vốn dĩ chuyện này không có người nào biết, nhưng giới truyền thông không biết nghe ngóng được ở đâu, giống như ong vỡ tổ chặn trước cửa nhà hàng và bệnh viện.
Bây giờ chỉ vừa mở tivi, trang web, liền có thể thấy những tin tức bình luận nói mối quan hệ của mình và bà cụ bất hòa, chỉ vì lỡ tay, khiến bà cụ phải nằm viện.
Mẹ chồng con dâu không hợp, đây là những tin tức khiến người ta nói hăng say từ trước đến nay.
Hứa Trúc Linh ngồi trước tỉ vi, xem phát sóng trực tiếp trên mạng.