Bọn họ đã đến đây lâu như vậy rồi, Ôn Mạc Ngôn cũng chỉ nhờ Cổ Thành Trung nhắn một tin, nói mình không về. Nhưng đến giờ ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô, xem ra là trong tim đã có người con gái bản thân yêu, nên đến chị mình cũng quên khuấy luôn rồi.
Cô ấy nhịn không được liền bấm số của Ôn Mạc Ngôn, hai nơi có sự chênh lệch múi giờ, bên này đã là buổi trưa, bên kia chắc đã vào buổi tối rồi.
Nay là thứ 4, ngày làm việc, anh ấy có lẽ vừa tan làm.
Ôn Mạc Ngôn bất ngờ nghe điện thoại, đồng thời có chút ngượng ngùng, xem chừng cũng nhận ra bản thần đã lâu không gọi điện báo cho chị mình là mình vẫn còn sống ổn rồi. “Hoá ra em vẫn biết chi là chỉ gái em nhỉ, chỉ còn cho là em không nhận ra chỉ nữa rồi đó. “Chi, sao mà không nhận ra được chứ chỉ là em không dám tới tìm chị, sợ chị bắt em quay về. “Em ở đó mọi chuyện suôn sẻ, chị và bố đều vỏ cùng hài lòng, tại sao phải bắt em quay về chứ? Em đã không còn là con nit nữa, có việc gì bản thân muốn làm thì cứ làm, chị và bố sẽ không can thiệp vào. Miễn là đến lúc trở về em ngoan ngoãn kế thừa công việc kinh doanh của gia đình là được, hiểu chưa?”
“Em biết rồi chị.
Đúng lúc này, bên kia đầu dây truyền đến tiếng con gái lầm rầm khiến Ôn Thanh Hoàn rất ngạc nhiên. “Đang có con gái bên cạnh em sao? Em đang làm gì vậy?”
“Đâu có. Một đồng nghiệp của em hôm nay bị bệnh, xin nghỉ phép để nghỉ ngơi, sống kể nhà em, em sợ cô ấy ở một mình không ổn nên…nên em mới đến cùng.
Ôn Mạc Ngôn vội vàng giải thích, sợ Ôn Thanh Hoàn hiểu lầm gì đó.
Ôn Thanh Hoàn liền nhận ra ngay, cô gái đó chính là Bạch Minh Châu mà Cổ Thành Trung nói.
Nhưng cô cũng hỏi rồi, Bạch Minh Châu đã có người mình thích, chỉ có điều không có kết quả tốt.
Con gái yêu thầm ai đều yêu rất lâu.
Trong khoảng thời gian ngắn sao có thể buông bỏ mà thật lòng ở bên người con trai khác, ở bên Ôn Mạc Ngôn được.
Ôn Mạc Ngôn mặc dù đã 25 tuổi rồi nhưng mấy chuyện đối nhân xử thế đều không khéo, cư xử với ai cũng rất nhiệt tình và chân thành.
Về phương diện tình cảm, cũng thiếu nền tảng nhất định, chưa biết tình yêu là gì, có lẽ vì đến tận bây giờ anh ấy chưa từng trải nghiệm qua.
Cô ấy muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng mở miệng ra lại không thốt nên được lời nào.
Chuyện tình cảm, chỉ có bản thân tự nắm bắt thì mới hiểu rõ được tầm quan trọng của nó, lời khuyên của người khác không có tác dụng mấy.
Anh ấy không biết được tình cảm của mình cũng tốt, đỡ phải đau buồn sớm. “Vậy thì em chăm sóc người ta cho tốt, dù sao người ta cũng là con gái, phải biết chừng mực, nghe chưa?”
“Biết rồi, biết rồi mà, chỉ yên tâm đi, em trai chị là người thế nào chị còn không biết sao?” Ôn Mạc Ngôn xấu hổ đạp, Ôn Thanh Hoàn nói cứ như anh là một tên lưu manh vậy. “Ừm, vậy em ở bên đó chủ ý mọi chuyện một chút, chị cho em 2 tháng nữa, tháng 9 em nên quay về rồi
Tháng 9.
Cách bây giờ quá ngăn 2 tháng, 60 ngày.
Gấp quá gấp quá.
Ôn Mạc Ngôn rơi vào trầm mặc, hồi lâu mới giật đầu đồng ý.
Mỗi người đều có sứ mệnh của riêng mình, anh không thể trốn tránh cả đời được, để chị gái giúp anh gánh vác trách nhiệm nặng nề mãi, đây không phải là điều đàn ông nên làm.
Cúp điện thoại, Ôn Mạc Ngôn nhìn người con gái nhỏ bé trên giường, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi lưu luyến.
Rõ ràng vẫn chưa đi, sao trong lòng lại thấy không nỡ thế này?
Anh thấy hơi khó hiểu, xoay người rời đi, vào bếp nấu canh cho cô, nhân tiện đi mua một ít thuốc về.
Bạch Minh Châu là kiểu người không biết chăm sóc bản thân mình, trong tủ lạnh là thức ăn đồng lanh, hộp thuộc dự phòng trong nhà cũng hết. Có ay hơi sốt nhẹ, ngủ li bì, không có thuốc thì không khỏi được.
Ôn Mạc Ngôn biết được cô xin nghỉ ốm, buổi tối muốn đến xem sao, nhưng gõ cửa mà không thấy ai đáp lại, anh lo cô xảy ra chuyện nên trực tiếp từ ban công qua đây, thậm chí còn cạy cửa ban công. Cô ấy sốt không cao, nhưng không uống thuốc thì một chốc nữa sẽ không bớt.
Anh lập tức xuống lầu mua thuốc, cũng nhân tiên đi chợ mua một ít thức ăn tươi ngon.
Sau khi cho cô uống thuốc, đắp chăn cho cô xong, anh vào bếp nấu ăn.
Bạch Minh Châu hồi đầu cảm thấy nhức đầu, nhưng sau đó đã đỡ đi rất nhiều, ý thức dần dần trở lại.
Cho đến chín giờ tối cô mới ngồi dậy được, đưa mắt mơ màng nhìn không gian xung quanh.
Cô vẫn còn chưa tinh hẳn, thì nhìn thấy một bóng người to lớn đang đứng ở cửa dọa cho giật cả mình.
Đợi đến khi nhìn ra là Ôn Mạc Ngôn, cô lập tức nhìn về phía cửa ban công, nói: “Anh lại từ ban công trèo qua dãy hả?” Ôn Mạc Ngôn có chút ngưỡng ngùng, xấu hổ giải gái mái tóc ngắn, cười ấy náy, “Tôi, tôi sẽ đến mà “Trọng điểm là cái này sao? Nhờ anh ngã xuống dưới thì làm sao đây? Cao như vậy, anh sẽ chết không toàn thấy đó.”
Bạch Minh Châu vô cùng lo lắng nói. “Nhưng nhưng tôi lo cho em. Thuốc chưa mua, trong nhà cũng không đồ ăn. Thân con gái một mình sao mà được? Bây giờ em tỉnh rồi, mau dậy đi, tôi hầm canh sườn cho em rồi. Còn có thuốc này, uống kèm với nước ấm.”
Bạch Minh Châu biết anh tốt bụng, từ chối cũng không được, huống chi là tức giận.
Người đến cũng đến rồi, cô ấy có thể làm gì đây.
Cô đứng dậy ngồi vào bàn ăn, ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, bụng dạ réo rắt kêu lên không ngừng.
Anh trước tiên múc cho cô một bát canh đầy, SƠ cô đói rồi, ăn lót bụng trước, cũng khai vị luôn.
Món canh anh ấy nấu rất ngon, trong đó cho thêm một ít cầu kỷ tử và đẳng sâm, trông bổ dưỡng ngon miệng.
Mau dan gia tốt như vậy, thật là hiểm có khó tìm, vậy mà lại chủ động đưa tới cửa, đúng là không ngờ mà.
Đợi cô uống xong bắt canh, anh đã dọn các món ăn nặng hồi lên sẵn sàng, các nguyên liệu đều đã chuẩn bị xong nên nấu rất nhanh. “Mau ăn đi, cũng không biết em ăn có thấy vị gì không?”
“Mới đầu không có, nhưng để anh nấu hương vị hoàn hảo. Tôi nghĩ không quả khó ăn.” Cô mim cười, dường như nhớ ra gì đó, liền đứng dậy trở về phòng, đưa cho anh một tấm thẻ ra vào. “Đây là thẻ chìa khóa dự phòng, đưa cho anh, kẻo sau này anh lại trèo qua ban công đến nhà tôi, nguy hiểm lắm, biết không?”
“Em…em lo cho tôi sao?”
Ôn Mạc Ngôn trong lòng chợt vui như mở cỠ, nhoẻn miệng nhìn cô, trông anh như một cậu thiếu niên mười tám tuổi, “Anh là bạn của của tôi, tôi tất nhiên quan tâm anh rồi
Ôn Mạc Ngôn trước đây chỉ mong sao được làm bạn với cô, nhưng giờ nghe cô nói từ “bạn” trong lòng đột nhiên cảm thấy không vui. “Mau an di.”
Ánh mắt anh tôi sám đi, giục cô ăn nhanh chút, nguội rồi sẽ không ngon đầu
Trong lúc hai người họ đang ăn thì tiếng chuông cửa bằng vang lên.
Bạch Minh Châu theo thói quen không nhìn qua mắt mèo, trực tiếp mở cửa luôn.
Vợ chồng Bạch Hoàng Nham thình lình xuất hiện ở ngoài cửa. “Chú thim?”
“Minh Châu à, thím với chủ con đến ăn cơm ở nhà một đồng nghiệp gần đây, nhớ con cũng ở đây. Con chuyển nhà lâu như vậy rồi chủ thím cũng chưa có thời gian qua thăm nên ghé xem. Đây là trái cây, con mau cầm lấy, còn mua cho con mấy món đồ ăn vặt. “
“Da da.”
Họ đến quả đột ngột, Bạch Minh Châu còn chưa kịp phản ứng.
Ôn Mạc Ngôn nghe thấy tiếng động cũng đi tới xem, Bạch Hoàng Nham nhìn thấy đàn ông trong nhà Bạch Minh Châu bèn cau mày: “Minh Châu, sao trong nhà con lại có đàn ông?”