Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 78


“Ở bên cạnh cô ấy để tôi thấy mình vẫn còn là người.”


Một lúc lâu sau, trong xe vang lên giọng nói trầm khàn của Cố Thành Trung.


“Người phụ nữ này là do tôi tự chọn, sau này sẽ là vợ của tôi, là ẹ của con tôi. Tôi không thể từ bỏ cô ấy!”


“Tôi tôn trọng quyết định của cậu, tôi cũng hiểu được tâm trạng của cậu lúc này.”


Nguyên Doanh vỗ vỗ vai anh rồi tỏ vẻ ủng hộ.


Là một người đàn ông, nếu như không bảo vệ được người phụ nữ của mình mà ngay từ đầu đã lựa chọn từ bỏ thì còn là đàn ông nữa không?


Để anh che mưa chắn gió, em chỉ cần cầm lấy tay anh là được rồi.


Hứa Trúc Linh về trường học, cô phát hiện mọi người trên đường đều nhìn về phía mình.


“Sao cô ta vẫn còn dám tới trường chứ. Mặt mũi của chúng ta đều bị cô ta làm mất hết rồi.”


Giọng nói của bọn họ không hề có chút che giấu nào, bởi thế nên Hứa Trúc Linh có thể nghe được rất rõ.


Hứa Trúc Linh nghe mà có chút hoang mang, mới nghỉ có bảy ngày mà sao trường học đã trở nên xa lạ như thế này rồi?”


Cô cắm đầu đi vào trong, lúc này điện thoại vang lên, là Bạch Minh Châu gọi tới.


Hứa Trúc Linh vừa đi vừa nghe, còn chưa kịp mở lời thì không ngờ trước mặt nhảy ra ba cô gái, trực tiếp đâm thẳng vào người cô khiến cho điện thoại cô rớt xuống dưới đất.


Cô biết người cuối cùng, là phó chủ tịch hội học sinh, tên là Tô Lê Duyệt, cô ta vẫn luôn thích Ngôn Phúc Lâm.


“Cô làm gì thế hả?”


Hứa Trúc Linh đang định cúi xuống nhặt điện thoại thì một cái chân từ đâu ra trực tiếp dẫm lên điện thoại của cô.


“Các người làm gì thế hả, vì sao lại làm hư điện thoại của tôi.”


“Bởi vì cô là một con đĩ hèn hạ, tôi thấy khó chịu nên tới đây dạy dỗ cô.”


“Cô nói thế là có ý gì.”


Cuối cùng Tô Lê Duyệt lấy điện thoại ra rồi đưa tới trước mặt cô.


Hứa Trúc Linh nhìn thấy rất rõ ràng, trên mạng có người đưa tin cô bị người khác bao nuôi.


Nói cô câu tam đáp tứ, vì tiền mà bán cơ thể của mình đi theo một người đàn ông vừa già vừa xấu.


Hơn nữa còn có ảnh chụp, chụp Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung đi tới những nơi công cộng.


Góc chụp rất kỳ lạ, mỗi tấm ảnh đều có thể thấy rõ mặt cô nhưng lại không để lộ Cố Thành Trung ra.


Chắc chắn là có người cố ý hãm hại.


Hơn nữa người đó cũng biết Cổ Thành Trung, e ngại thân phận cậu ba nhà họ Cố của anh nên không dám làm bậy. Dù sao phía sau Cố Thành Trung là ông cụ Cố Chí Thanh.


Cô đính hôn với Cố Thành Trung không có tung tin ra ngoài, cũng không công khai nên rất ít người biết.


Hơn nữa Cố Thành Trung còn bị bỏng mặt nên tập đoàn nhà họ Cố cố ý giấu diếm tin tức của anh. Cho nên những bữa tiệc mà Cố Thành Trung sẽ không có phóng viên.


Bởi vậy nên khi mọi người nhìn bài viết này sẽ cho rằng cô bán thân vì tiền.


“Đây không phải là thật.”


Cô vội vàng giật điện thoại tới nhưng lại bị Tô Lê Duyệt tránh đi, cô ta trực tiếp cất điện thoại vào túi.


Hứa Trúc Linh vồ hụt nên trực tiếp ngã nhào xuống đất.


Đầu gối cô đập vào đá, đau tới run cả người.


Tô Lê Duyệt vòng hai tay trước ngực rồi cúi đầu nhìn cô, cô ta nói: “Hứa Trúc Linh, lần trước tôi thấy cô đi lên một chiếc xe sang trọng ở ngã tư trước cửa trường học. Tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm, không ngờ là thật!”


“Ai cũng biết cô là đứa con gái không được hoan nghênh của nhà họ Hứa. Cô cũng đừng nói với tôi là bố cô lái xe tới đón cô. Xe tới đón cô mỗi ngày đều khác nhau, có Rolls-Royce, cũng có Bentley, còn có Cayenne. Xem ra người bao nuôi cô cũng không ít nhỉ?”


Hứa Trúc Linh nghe thể thì rất muốn chạy về nhà họ Cố đập hết xe của Cổ Thành Trung đi.


Cô biết Cố Thành Trung có rất nhiều xe, đều là do ông cụ Cố Chí Thanh cho anh.


Cô không biết hàng nhưng cũng biết qua giá cả.


Chiếc Rolls-Royce chú An dùng để đi mua đồ ăn không phải là xe cũ kỹ sao? Sao lại lắc


mình biến thành xe sang rồi? Không có chuyện gì mua nhiều xe thể làm gì? Cũng không biết bán đi đổi tiền!


“Tô Lê Duyệt, cô đừng đứng đây nói nhăng nói cuội, cô đang phỉ báng tôi!”


Hứa Trúc Linh siết chặt tay, giờ phút này không thể nhát gan được. Nếu như nhận thua thì mình phải gánh cái


danh này rồi. Người vây quanh càng ngày càng nhiều, cô phải kiên trì.


Tô Lê Duyệt nghe thế thì không kiềm chế được bật cười thành tiếng, giống như là cô ta nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy: “Cô nói tôi phỉ báng ư? Tự cô làm mấy chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng lại còn có mặt mũi tố cáo tôi ư? Hứa Trúc Linh, cô tưởng có mình tôi ghét cô thôi ư? Cô biết là có bao nhiêu người ghét cô, muốn đuổi cô ra khỏi trường không? Người phụ nữ dơ bẩn như cô là tàn hoa bại liễu rồi, lại còn dám quyến rũ Ngôn Phúc Lâm ư? Hôm nay tôi phải dạy dỗ cô mới được.”


Tô Lê Duyệt nói với vẻ hung ác.


“Hứa Trúc Linh, cút ra khỏi trường.”


Ngay lúc này, không biết ai hô lên tiếng đầu tiên, mọi người xung quanh cũng bắt đầu hô hào theo.


Càng ngày càng to, càng ngày càng đông người.


Hứa Trúc Linh bị vây chặt như nêm cối, thậm chí có người còn cầm đồ ném vào người cô. Sách vở, đồ ăn sáng, hoặc là những thứ khác…


Ngay lúc Hứa Trúc Linh cảm thấy bất lực thì có người vọt vào, trực tiếp ôm lấy cô bảo vệ cô.


“Các người dám động vào cô ấy một cái thử xem?”


Ngôn Phúc Lâm ngăn trước mặt Hứa Trúc Linh rồi nói với giọng lạnh lùng.


Anh ta vừa nói thế thì mọi người dần im lặng lại.


Không chỉ có Ngôn Phúc Lâm tới mà Bạch Minh Châu cũng tới.


Tô Lê Duyệt thấy Ngôn Phúc Lâm còn bảo vệ Hứa Trúc Linh thì cô ta tức tới mức dậm chân: “Ngôn Phúc Lâm, anh bị Hứa Trúc Linh lừa rồi! Cô ta chính là kẻ để tiện, chỉ cần có tiền là có thể…”


Tô Lê Duyệt còn chưa nói xong thì đã bị người ngăn lại.


Không phải Ngôn Phúc Lâm mà là Bạch Minh Châu.


Cô ấy ra tay rất dứt khoát, trực tiếp đi lên trước táng cho Tô Lê Duyệt một bạt tai. Cô ta không kịp đề phòng nên ngã thẳng xuống đất, nửa ngày vẫn chưa đứng dậy được.


Tô Lê Duyệt bụm mặt, cô ta nhìn Bạch Minh Châu với vẻ kinh ngạc: “Cô… cô dám đánh tôi ư?”


“Bà đây đánh mày thì sao? Miệng mày thối quá, tao không chịu được!”


“Cô… Bạch Minh Châu, cô tưởng tôi sợ cô đúng không. Các cô còn đứng đó làm gì, xông lên cho tôi!”


Tô Lê Duyệt sai khiến hai cô gái đứng sau.


Ngôn Phúc Lâm sợ Bạch Minh Châu không đánh nổi, không ngờ cô ấy ra tay rất nhanh gọn, một cái quét chân là giải quyết xong cả hai người.


Cuối cùng thưởng cho mỗi người một cái bạt tai.


Hứa Trúc Linh trợn mắt há mồm ngạc nhiên, cô biết Bạch Minh Châu khá dữ nhưng không ngờ dữ tới mức này. Có lẽ đến cả đàn ông cũng không đánh lại cô ấy!


Bạch Minh Châu bảo vệ cô rồi lặng lẽ lướt mắt qua đám người đang đứng xem kịch, cô ấy nói: “Nếu các người còn dám nói nhăng nói cuội nữa thì tôi sẽ khâu miệng các người lại!”


“Huống hồ Trúc Linh của tôi có quyến rũ người khác thì cũng liên quan gì tới các người! Nếu sau này các người dám bắt nạt Hứa Trúc Linh thì đừng trách tôi không khách sáo!”


Cô ấy vừa dứt lời thì mọi người trở nên im lặng ngay lập tức.


Mọi người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, thậm chí còn không dám thở mạnh.


“Còn chưa cút đi, không cần đi học à? Hay là muốn ở lại nghiên cứu cuộc đời với tôi?”


Bạch Minh Châu thấy bọn họ không động đậy gì thì quát lên một tiếng, những người kia đi ra ngay lập tức.


“Ngôn Phúc Lâm, anh đưa Hứa Trúc Linh tới phòng y tế trước đi, ở đây giao cho tôi là được rồi.”


“Minh Châu…”


Hứa Trúc Linh không lo cho mình mà lo rằng Bạch Minh Châu quá xúc động, lỡ làm bị thương người khác thì sao đây.


Bạch Minh Châu ném cho cô một ánh mắt yên tâm rồi để cho Ngôn Phúc Lâm dẫn Hứa Trúc Linh đi. Bạch Minh Châu thấy hai người đã đi xa thì mới quay người nhìn đám người Tô Lê Duyệt, bắt đầu ma sát tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK