Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy nhìn theo, tim đập rộn ràng đầy sợ hãi, sợ anh ta thật sự quay lại bóp cổ mình.



Cô căng thẳng dùng đôi tay siết chặt vạt áo của mình, sợ đến nỗi không dám thở mạnh.



Hai người cứ căng thẳng như vậy hơn một phút, anh ta tiếp tục bước đi thật xa.



“Hắc Ảnh..”



Cô ấy vội vàng đuổi theo, muốn ngăn anh ta lại.



Nhưng nào ngờ chỉ nhận lại được một tiếng hừ lạnh của anh.






“Im miệng cho tôi, đứng yên đó không được nhúc nhích!”



“Anh… anh dọa em, không phải đã nói rồi sao? Không được dọa eml” Châu Vũ uất ức đến mức sắp khóc.



“Tôi sợ… tôi sợ tôi không thể khống chế cảm xúc của mình, tôi sợ tôi sẽ làm tổn thương em, cho nên em cách xa tôi một chút!”



Anh ta không dám quay đầu lại, hai tay siết chặt thành năm đấm.



Những người dám nói ra sự thật gần như đã chết hết rồi.



Phó Minh Tước dám nói ra sự thật lần trước, cũng bị đánh nửa sống nửa chết.



Cô nhóc này lại không sợ chết, lại dám nói trúng chỗ đau của anh ta.



Cô ấy cho rằng rất hiểu rõ anh ta, thực tế là đang tự tìm đến cái chết.



Khám phá nội tâm của anh ta có gì hay ho chứ? Tất cả đều là thù địch giết chóc!



Cô ấy có thể tò mò về bất cứ ai, nhưng tuyệt đối đừng quan tâm đến anh ta, bởi vì anh ta rất nguy hiểm.



“Châu Vũ, đừng cho rằng em rất hiểu tôi, sự tàn nhãn của tôi không phải thứ em có thể chịu đựng được. Tôi có thể khiến em, tôi có thể khiến em chết không có chỗ chôn. Lời thật lòng… đời này, tôi không thích nghe nhất chính là thời thật lòng, ai có thể cứu tôi thoát khỏi địa ngục? Ai có thể thay đổi tình trạng hiện tại của tôi? Không ai cả, sự thật mà em nói đến, chính là hoàn cảnh đau đớn hiện tại của tôi!”






“Em biết rồi thì đã sao? Cho nên, nếu như em dám nói thêm một câu, tôi sẽ bẻ gãy hết răng của em, cắt đứt đầu lưỡi của em, đốt cháy cổ họng của em, khiến em cả đời này cũng không thể nói được nữa.”



“Tôi thích những cô gái trầm tĩnh ngoan ngoãn, nếu như em không im lặng, tôi sẽ dùng cách của mình để khiến em im lặng.”



“Hiểu rồi chứ?”



Những từ cuối cùng, giống như vọng lại từ địa ngục sâu thắm, mang theo thù địch vô tận.



Toàn thân trên dưới anh ta giống như mang theo một luồng khí quỷ dị xa lạ, giống như thây ma đáng sợ, giống như sứ giả địa ngục.



Anh ta chính là hiện thân của bóng tối!



Anh ta nói xong bèn sải bước rời đi, nghe thấy một câu cuối cùng của Châu Vũ.



“Anh có thể đi, nhưng em sẽ đứng ở đây đợi anh trở lại. Anh không tìm em, em sẽ vĩnh viễn đợi ở đây.”



Hắc Ảnh không trả lời, bỏ đi mà không hề nhìn lại một lần.



Châu Vũ nhìn bóng lưng dứt khoát của anh ta, nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống lần nữa.



Cô ấy nhìn lại người tuyết sạch sẽ tinh khiết phía sau, khóe miệng nhếch lên.



Nhưng bây giờ, dường như nó đang cười nhạo chính cô.



Cô ấy cứ đứng mãi trước cửa chờ đợi, gió lạnh khiến đại não của cô ấy tỉnh táo hơn lúc nào hết.



Xung quanh không có một ai, bởi vì thời tiết quá lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK