Đáng lẽ trái tim của anh ta phải là một thứ lì lợm, cứng rắn, không gì có thể xâm phạm được mới đúng.
Nhưng giờ đây, nó lại đang bỉ thương, buồn bã sao?
Trái tim của Châu Vũ cũng run lên, thế mà cô ấy lại thấy trong lòng vô cùng buồn bã.
Đúng vậy, là cô ấy khuyên anh ta làm chính mình, làm một Hắc Ảnh có một không ai trên thế giới này.
Một Hắc Ảnh thật sự có tính cách nhạt nhẽo, anh ta giống như một đứa trẻ mới được đi học vậy.
Con đường của anh ta còn rất dài, Châu Vũ không có tư cách phủ nhận, cũng không có tư cách đả kích anh ta.
Châu Vũ liền thấy mềm lòng, bất lực nói: “Đưa anh về cũng được, nhưng…
nhưng anh nhất định phải thay đổi cái tính cách xấu xa của anh cho em. Anh không được phép nói bậy, cũng không được nói đến mấy việc máu me gớm ghiếc như cắt lưỡi, rút răng. Còn nữa, nhất định phải che giấu thân phận đại ca xã hội đen của anh thật kỹ, đồng thời phải cố gắng thể hiện cho bố mẹ em thấy anh là một người rất hiền lành. Đã hiểu chưa?”
“Được, tôi hứa với em.”
“Ngoéo tay!”
Châu Vũ đưa ngón út ra.
Hắc Ảnh nhìn thấy vậy thì nhíu mày lại.
Anh ta đã từng nhìn thấy mấy đứa bé ở ngoài đường cũng ngoéo tay nhau như vậy, nhưng thật ra anh thấy trò trẻ con này chẳng có chút ý nghĩa nào hết.
Thế mà lại vẫn có người tin cái này sao? Có biết bao người trước mặt nói một kiểu nhưng sau lưng lại một kiểu khác, từ trước đến giờ, anh ta chưa từng tin tưởng lời hứa của bất kỳ ai, anh †a chỉ tin vào hành động của mình.
Hắc Ảnh khit mũi khinh thường, nói: “Vừa ấu trĩ vừa vô dụng, lỡ tôi nuốt lời thì em lấy cái này ra để tranh cãi với tôi à?”
“Em hỏi là anh có ngoéo tay không?
Không làm thì bỏ đi! Em không đưa anh đi cùng nữa!”
Châu Vũ bực bội nói, anh ta kì kèo với ai mà nói nhiều thế không biết?
Chẳng lẽ cô ấy lại không biết trò trẻ con này vô dụng sao? Nhưng dù là chuyện gì đi chăng nữa thì cũng phải có cảm giác nghi thức chứt Hắc Ảnh càng nhíu chặt mày hơn nữa, nhưng lại thấy hình như Châu Vũ sắp giận thật rồi nên anh ta đành bất lực đưa tay ra.
Ngón tay… hơi cứng lại cũng vì anh ta cảm thấy việc này có chút kỳ quặc.
Châu Vũ vừa ngoéo tay, vừa lẩm bẩm: “Ngoéo tay giữ lời hứa, một trăm năm cũng không được thay đổi, ai thay đổi thì người đó chính là con rùa khốn „ nạn.
“Được rồi, ngoéo tay đóng dấu.”
Hai ngón tay cái ấn chặt vào nhau, Châu Vũ nở nụ cười rực rỡ, hai mắt vui vẻ híp lại.
Trái tim của Hắc Ảnh cũng lựa theo nụ cười rạng rỡ của cô ấy mà trở nên dịu dàng hơn.
Rõ ràng biết rằng đây chỉ là một trò trẻ con ấu trĩ, rõ ràng bản thân anh ta không thích.
Nhưng… nhưng lại vân ngoan ngoan nghe lời cô ấy cũng bởi vì anh thích nhìn thấy nụ cười đó.
Châu Vũ thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện, đến sáng ngày hôm sau thì lên xe về nhà họ Chu.