Nói xong anh mới phát hiện ra từ nấy tới giờ Hứa Trúc Linh không hề có phản ứng. Anh ngẩng đầu lên đã thấy hai mắt cô đỏ ứng, nước mắt rưng rưng.
“Sao em lại khóc rồi?”
Trái tim anh run lên một cái, giọng nói đành phải dịu đi.
“Đúng là không nói nặng lời được với em. Anh mới nói em một câu mà em đã đỏ cả mắt lên rồi. Nhưng đúng là em làm việc không để tâm, anh nhận sai với em, em cũng nhận sai với anh được không?”
“Vâng, em cũng nhận sai với anh, về sau em sẽ cẩn thận hơn.”
Cô đã không cảm thấy đau nữa nhưng chỉ là muốn nhân chuyện này để phát tiết cảm xúc.
Cô muốn khóc một chút để anh đau lòng vì cô.
Cô muốn rơi một chút nước mắt để thể hiện cảm xúc trong lòng.
– “Trúc Linh, em phải hứa với anh, về sau khi anh không ở cạnh em, em cũng phải chăm sóc mình thật tốt. Anh không muốn em phải từ bỏ ước mơ của mình, anh chỉ cho phép em làm những chuyện mà em muốn… nhưng em phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
Cô khóc không thành tiếng và chỉ biết không ngừng gật đầu.
Bởi vì Cố Thành Trung nói một câu…
Về sau anh không ở bên cạnh em nữa, em cũng phải chăm sóc mình cho thật tốt!
“Cố Thành Trung…”
Cô không khống chế được mình nữa, cứ thế ôm chặt lấy anh.
“TrùC In Anh gọi tên của cô nhưng không hỏi cô làm sao.
Có những chuyện giữa vợ chồng với nhau không cần nói rõ mà hai bên cũng hiểu được lòng nhau.
“Chỉ cần em cần anh thì anh lúc nào cũng ở bên em. Hứa Trúc Linh, đây là chuyện duy nhất mà anh có thể làm được cho em.”
– “Vâng, vâng… em nhớ rồi.”
Cô không ngừng gật đầu, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Cuối cùng lại là Cố Thành Trung nấu cơm. Cô khóc nhiều rồi nên chỉ đứng một bên ăn xoài, chờ cơm được nấu xong.
Những cảm xúc khó chịu vừa rồi cũng dần dần được bình tĩnh lại, cô đứng bên cạnh không ngừng thúc giục anh làm nhanh lên vì cô sắp chết đói.
_ Lúc đồ ăn được bưng lên, cô ngây người ra: “Chỉ có một chút vậy sao? Vậy còn hai người Khương Anh Tùng thì sao?”
“Đồ ăn anh làm chỉ có mình em được ăn, đồ ăn của bọn họ đã có đầu bếp làm.”
“Cố Thành Trung, sao anh ích kỷ vậy?”
“Anh đã nói rồi, từ trước tới giờ anh luôn ích kỷ với những chuyện liên quan đến em như vậy.”
Cố Thành Trung gõ vào cái đầu nhỏ của cô. Chờ cô ăn xong, anh thu dọn bát đĩa rồi bảo cô về phòng nghỉ ngơi.
– Sau khi cô rời đi, Cố Thành Trung gọi tới một số điện thoại.
“Diên, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Diên đã nói cho Cố Thành Trung biết giao dịch giữa cậu ta và Hứa Trúc Linh. Anh kiên quyết từ chối, anh không cần sự giúp đỡ của Diên, anh tuyệt đối sẽ không để Hứa Trúc Linh làm vật hi sinh.