Hứa Trúc Linh cũng không ngốc nên tất nhiên biết Phó Minh Tước có lòng tốt.
Anh ta nghe vậy có sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ Hứa Trúc Linh lại nhận ra.
Trong trí nhớ của anh ta, không phải Hứa Trúc Linh rất ngốc sao? Sao bây giờ lại thông minh như vậy?
Anh ta sờ lên cái mũi của mình, không tự nhiên nói: “Cô nghĩ nhiều rồi!”
“Vậy thì anh coi như tôi nghĩ nhiều đi, không hổ là người đàn ông mà chị tôi yêu, thật sự ưu tú. Tôi nghĩ cả đời này việc mà chị không hối hận nhất chính là chuyện yêu anh, sinh ra cho anh một đứa conl”
“Vậy sao?”
Anh ta cúi đầu nói ra hai chữ, tâm trạng nặng nề.
“Đúng rồi, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
Cô chuyển chủ đề.
Có mấy lời chị cô không kịp nói thì cô sẽ thay chị nói ra.
Không biết đó có phải thần giao cách cảm giữa chị em không, nhưng nếu có thì mong chị cô có thể cho cô chút gợi ý để cô có thể làm gì đó cho Phó Minh Tước.
Nhiều năm chờ đợi như vậy nhưng không được đáp lại, thật sự là rất khổ SỞ.
“Người của .Jane đang trên đường đến đây, đưa cô đi London.
“Rời khỏi Đà Nẵng? Thỏa thuận ly hôn thì sao?”
“Không cần phải quan tâm, hãy cùng đi với .Jane đi, anh ta có đủ năng lực để bảo vệ cô.”
“Còn nhà họ Quý thì sao? Tôi không thể đến nhà họ Quý sao?” Hứa Trúc Linh bối rối hỏi.
“Tôi vốn định đưa cô đến nhà họ Quý, nhưng tôi nhận được tin nhắn của dane bảo tôi đưa cô đến London. Trong khoảng thời gian này, cô có thể bị nguy hiểm tới tính mạng cho nên hiện tại chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa, nếu cô ở Đà Nẵng ngày nào thì Cố Thành Trung sẽ tìm cô ly hôn ngày đó. Tốt hơn hết là cô nên rời xa nơi này, không cần phải suy nghĩ mấy chuyện ở đây.”
Câu nói sau cùng đã khiến cô thật sự cảm động.
Nếu như cô tiếp tục ở Đà Nẵng, Cố Thành Trung cố ý muốn ly hôn thì cô khẳng định không thể trốn thoát.
Cô chỉ có thể rời đi.
Cuối cùng cô gật đầu đồng ý, hy vọng Cố Thành Trung thật sự có nỗi khổ †âm, cô đang chờ ngày sự thật được phơi bày.
Lúc này, tại nhà họ Cố…
Cố Thành Trung đi vào trong phòng, đầu đau như muốn nứt ra.
Anh vốn có giác quan mạnh hơn người bình thường, cho nên khi thuốc phát huy tác dụng, lại càng khó để mà kiêm chế.
Anh không chỉ phải duy trì sự tỉnh táo mà còn phải giả vờ rằng mình đã bị đánh lừa để làm Tạ Quế Anh mất cảnh giác.
Hôm nay, những lời anh nói với Hứa Trúc Linh cũng không phải lời thật lòng.
Mỗi chữ, mỗi câu mà anh nói ra không chỉ làm tổn thương cô mà còn làm tổn thương chính mình.
Đúng lúc này, Tạ Quế Anh gõ cửa.
Anh lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nói : “Vào đi!”
Tạ Quế Anh bưng sữa bò đến, nhẹ nhàng nói: “Buổi tối hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc chắn trong lòng anh không thoải mái. Sợ anh buổi tối không ngủ được nên em mang cho anh ly sữa bò nóng.