Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1441


Mọi người liếc nhìn lẫn nhau, xung quanh dần lạnh xuống tựa hầm băng.


Quý Thiên Kim ngây người nhìn cán trắng, cứng đờ không động đậy.


Cuối cùng vẫn là Quý Mặc Nhiên phá vỡ không khí lặng ngắt này, thở dài nói: “Em gái, người chết không thể sống lại, em nén bi thương!”


Quý Thiên Kim nghe ông nói xong mới khôi phục tinh thần, lảo đảo bước xuống tầng.


Mỗi bước chân của bà đều run rẩy, gian nan bước tới trước cáng, quỳ phịch xuống đất.


Tay bà rất run, lại cố chấp mà vươn tới mảnh vải trắng kia.


Bà phải tận mắt nghiệm chứng, rốt cuộc Tần Nhâm Thành còn sống hay đã chết!


Tấm vải trắng được vén lên một góc, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của Tân Nhâm Thành.


Còn có vết thương vô cùng đáng sợ ở trên trán, đóng lại thành một lớp máu đặt thật dày, lỗ thủng máu đã ngăm đen, nhìn vào vô cùng dọa người.


Khi bà ta nhìn thấy cảnh này thì đã không biết trong lòng mình là loại cảm xúc gì nữa.


Trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không thể tưởng tượng ra được nữa.


Lúc đầu cơ thể bà ta kiên cường hơn cả lý trí của bà ta, thế nhưng khi vừa vén tấm vải trắng lên, để lộ ra hoàn chỉnh toàn thân.


Quần áo trên người ông ta là do mình mua, bà ta rất ghét phong cách ăn mặc của ông ta, cho nên quần áo của ông ta đều do đích thân bà ta lựa chọn.


Ngoài miệng thì ông ta nói rất khó coi rất không tự nhiên, nhưng mà mỗi ngày vẫn ngoan ngoãn mặc vào.


Ông ta không biết đeo cà vạt, đi ra ngoài hai ngày, cà vạt quả nhiên là xiêu vẹo khó coi.


Đôi giày… Sao mà đôi giày toàn là bụi đất như thế này, nếu là lúc bình thường mà để cho bà ta nhìn thấy thì chắc chắn rằng bà ta sẽ tức giận.


“Tân Nhâm Thành, ông mau đứng dậy cho tôi, đã về đến nhà rồi, ông còn muốn ngủ cái gì nữa chứ?”


Ngay từ lúc bắt đầu giọng điệu của bà ta còn rất bình thường, nhưng càng về sau thì càng mất kiểm soát, càng lúc càng điên cuồng.


Bà ta thậm chí còn túm lấy cổ áo của Tần Nhâm Thành, không ngừng lắc lư.


“Em gái à! Ông ta đã mất rồi, em hãy bình tĩnh lại một chút đi!”


“Mất rồi sao? Em có cho phép ông ta đi hay chưa? Chưa có sự cho phép của em, sao ông ta có thể một mình mà đi như vậy được? Tần Nhâm Thành, ông là cái đồ khốn kiếp, ông khốn nạn lắm, ông đã nói là sẽ bù đắp lại hai mươi năm cho tôi mà, ông đã hứa là phải ở chung với tôi mà, ông đã hứa rồi mà…Ông đã hứa rất nhiều ..”


“Ông chính là một kẻ lừa đảo, nếu như ông thật sự muốn chết, vì sao còn đến đây trêu chọc tôi, vì sao ông không chết xa một chút, vì sao chứ… Tại sao khoảng thời gian bên nhau lại ngắn ngủi như vậy, vì sao chứ…”


Tiếng gầm của Quý Thiên Kim như đau đớn đến tận tâm can, truyền khắp phòng khách, đau đớn đến tột cùng như thế, từng tiếng từng tiếng hét lên.


Những người còn lại đều im lặng, nội tâm dâng lên một loại cảm xúc bỉ thương.


. Quý Mặc Nhiên ôm chặt bà ta vào trong lòng ngực, cảm thấy bà ta đã thật sự là quá đau khổ rồi, là do người làm anh trai như bọn họ quá vô dụng!


“Thiên Kim, đời người vô thường.”


Quý Thiên Kim nghe được bốn chữ này, nước mắt rơi như mưa.


Bà ta chỉ mới được sống một cuộc sống hạnh phúc vậy mà ông trời cứ như vậy mà tra tấn bà ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK