“Ở phương diện tình yêu này, xưa nay chưa từng có công bằng, chỉ có cam tâm tình nguyện. Cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy, cho nên điểm này tôi kính nể anh. Không lấy phụ nữ làm vật hy sinh, nếu như không phải tình địch, tôi nghĩ chúng ta là người hợp tác tốt nhất.”
“Hoàn toàn chính xác, chỉ tiếc là giữa chúng ta cách một Hứa Trúc Linh, đây là khoảng cách mãi mãi không thể bước qua được, tôi sẽ không nhượng bộ.”
Anh nói rõ ràng từng câu chữ, giống như nước trong chảy qua khe suối, mang theo một sự lạnh lùng.
“Tôi cũng sẽ không từ bỏ ý định”
Giọng điệu của Jane cũng vô cùng kiên định.
Hai người đàn ông cùng chung chí hướng, có ý kiến giống nhau.
Đương nhiên, ánh mắt của bọn họ cũng vô cùng tương tự, cùng nhìn trúng một người phụ nữ.
Đã định sẵn… Bọn họ không thể trở thành bạn bè, chỉ có thể trở thành kẻ địch.
Bởi vì không ai muốn buông bỏ.
Sau khi Cố Thành Trung cúp điện thoại, Hứa Trúc Linh đẩy cửa đi vào.
Nguyên Doanh đã xuống tầng dưới một lúc lâu, mà anh lại kề cà không xuống, cô có hơi lo lắng nên đi lên xem thử.
Anh đứng ở bên cửa sổ, dường như đang suy nghĩ gì đó, người sống sờ sờ như cô đi tới mà anh lại không hề phát hiện.
Cô rón rén đi đến sau lưng anh, định bụng dọa anh.
Cô đột nhiên xuất hiện từ phía sau, Cố Thành Trung có hơi thất thần, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, biết cô đã đến rồi.
Anh bất đắc dĩ liếc nhìn một cái rồi nói: Ba chữ ngắn ngủi, nhưng lại dịu dàng vô cùng.
“Sao anh lại không bị dọa?”
“A, Sợ quá.”
Cố Thành Trung phát ra ba chữ rất giả dối.
Nhưng giọng điệu lại không lên xuống chút nào, giọng “thời sự” điển hình.
Diễn kịch mà chẳng để tâm chút nào, vô cùng qua loa.
Cô ra sức trừng mắt, bĩu môi, cảm thấy rất vô vị.
“Đi thôi, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, chỉ thiếu mình anh nữa thôi.”
Cô đi về phía cửa, lại không ngờ rằng người đàn ông đột nhiên giữ chặt cổ tay cô, chợt kéo cô vào trong lòng, ra sức ôm lấy.
“Hứa Trúc Linh, em có tin anh không?”
Lời này, từng chữ sâu lắng, vô cùng nặng nề, mạnh mẽ đánh vào trong lòng cô.
Cô cảm thấy có hơi khó hiểu.
“Sao đột nhiên lại hỏi câu này? Không phải em đã cho anh đáp án rồi sao?”
“Vẫn muốn nghe lại một lần nữa”
Cằm anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, hết sức êm tai.
Nhưng… Cũng mang theo một loại cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được, có chút nặng nề, tựa như thả một tảng đá vào trong lòng cô, lại nghe có vẻ đè nén, có chút không thở nổi.
“Tin”
“Nếu như trong một tháng sắp tới, anh làm sai chuyện, chọc giận làm em không vui, em nhất định phải tin tưởng anh, có thể anh không thật sự muốn làm thế”
“Anh… Lời này là có ý gì?”
“Không có gì, dù sao thì cũng sắp đến sinh nhật em rồi, anh sợ anh không tìm được món quà tốt, sẽ chọc em tức giận”