Hứa Trúc Linh lo mất điện thì Minh Diệp sẽ không có gì để ăn nên chuẩn bị một ít sandwich đơn giản, nhà của Phó Minh Tước ở vị trí khá hẻo lánh nên cách đây tương đối xa, phải mất hơn nửa giờ đi xe mới tới.
Một ngôi biệt thự to như vậy lại năm ngay sườn núi, trong nhà tối thui giống như một ngôi nhà bị ma ám vậy. Cô là người trưởng thành còn cảm thấy lạnh sống lưng huống chi một cô bé như Minh Diệp phải ở một mình trong nhà.
Cô vội vàng đi tới gõ cửa, một lúc lâu sau mới có người ra mở cửa, cửa vừa mở ra đã có một cái đầu nhỏ ló ra từ bên trong, sau đó trực tiếp nhào vào lòng cô.
“Mẹ Trúc Linh”
Hứa Trúc Linh sờ sờ đầu cô bé, không ngừng dỗ dành: “Đừng sợ đừng sợ, mẹ đến rồi.”
Cô nắm tay cô bé đi vào nhà, vị tài xế chở cô đến đây biết sửa chữa mạch điện nên cũng đi vào nhìn qua một chút. Ngôi nhà này đã quá cũ, hệ thống dây điện cũng bị hư hỏng rất nhiều, với tình cảnh tối thui có giơ tay còn không thấy được năm ngón thế này thì căn bản không thể làm gì được, chỉ đành chờ trời sáng rồi kiểm tra lại lần nữa. Nhưng bây giờ mới hơn hơn mười một giờ đêm, cô muốn đưa Minh Diệp về thành phố nhưng cô bé nhất quyết phải đợi Phó Minh Tước trở về, vì anh ta đã dặn cô bé không được chạy lung tung phải ngoan ngoãn chờ ở nhà.
Hứa Trúc Linh không còn cách nào khác chỉ đành ở lại với cô bé, cô đem theo rất nhiều nến nên bắt dầu thắp sáng từ lầu trên xuống lầu dưới.
“Bây giờ con còn sợ không?”
“Có mẹ Trúc Linh ở đây nên con không còn sợ gì nữa”
Cô xoa xoa đầu Minh Diệp, sau đó lấy chút đồ ăn mình mang tới cho cô bé ăn. Cô bé sợ hãi lâu như vậy nên cũng có hơi đói bụng, trong bụng cũng phối hợp vang lên tiếng ọt ọt.
Cô mở tủ lạnh không nhìn thấy thứ gì có thể ăn thì nhíu chặt mày, Phó Minh Tước làm bố kiểu gì thế, những người giúp việc trong nhà chăm sóc cho cô bé thế nào vậy? Lúc trong lòng cô đang rất khó chịu thì Minh Diệp ở phía sau chợt kéo kéo ống tay áo của cô: “Mẹ Trúc Linh, chỉ có mình con ăn cơm ở nhà, bảo mẫu cũng không ngồi ăn chung với con nên mỗi bữa con chỉ ăn rất ít, bởi vì ăn cơm một mình sẽ rất buồn chán. Không phải các cô ấy không chăm sóc tốt cho con đâu, mà là tại Minh Diệp không ngoan.”
“Vậy con có đến trường không? Không phải bây giờ đã khai giảng rồi sao?”
“Giáo viên gia đình sẽ đến đây để dạy cho con, cách một ngày sẽ đến một lần. Minh Diệp rất thông minh nha, mặc dù con không đến trường đi học nhưng vẫn theo kịp chương trình học đó.”
Cô bé sợ Hứa Trúc Linh sẽ lo lắng nên lập tức chạy lên lầu lấy sách bài tập của mình xuống, mỗi một tờ đều đạt điểm A, khiến Hứa Trúc Linh đau lòng không thôi.
Minh Diệp chỉ mới bảy tuổi, ở tuổi này cùng lắm thì đang học lớp hai lớp ba ở trong nước, đáng ra phải được đến trường chơi đùa với các bạn chứ không phải bị nhốt ở một nơi giống như nhà giam thế này.
Cho dù có thành tích tốt hơn nữa thì cô bé cũng không cảm thấy vui vẻ, những bạn nhỏ khác ở độ tuổi này có ai không đi chơi công viên, không làm quen với các bạn nhỏ khác chứ.
Trước đây cô vẫn tưởng Phó Minh Tước là một người bố tốt, bây giờ xem ra không xứng đáng làm bố chút nào.
Chuyện này phải nói cho cậu của bọn họ biết, Minh Diệp cứ tiếp tục ở bên cạnh Phó Minh Tước thì tình trạng sẽ càng ngày càng tồi tệ thôi.
Cô ngồi xổm xuống, đau lòng bế cô bé lên.
“Vậy Minh Diệp có muốn ra ngoài chơi không? Có muốn quen thêm nhiều bạn mới không?”
“Dạ muốn…” Cô bé khẽ trả lời, cũng không dám nói lớn: “Nhưng mẹ đừng nói cho bố biết nha, con không muốn bố phải lo lắng cho con. Con tập làm quen là được rồi, nhưng mà lần này…”
“Mẹ Trúc Linh, chuyện mất điện tối nay cũng đừng nói cho bố nếu không bố sẽ rất lo lắng đó.”
Hứa Trúc Linh nghe cô bé nói như thế, trái tim cô giống như tan ra.
Cô mím môi cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, sau đó nắm tay cô bé đi về phòng dỗ cô bé ngủ.
Cô bé như một quả bóng nhỏ, cuộn tròn trong ngực cô rầu rĩ thì thầm: “Mẹ Trúc Linh, mẹ và bố cãi nhau sao? Nhất định là bố đã làm sai chuyện gì đó rồi, mẹ đừng tức giận với bố có được không?”