Cô đang mang thai nên hơi bất tiện, Ngôn Phúc Lâm sợ cô sẽ không thể chịu được nên bảo người ta đưa cô vào trong nội đường, sắp xếp lại những thứ lộn xộn.
Quý Mặc Nhiên không có ở nhà, mấy anh họ cũng ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ có hai người Quý Thiên Kim và Quý Cảnh An.
Quý Thiên Kim nhìn thấy Hứa Trúc Linh và đi ra sân sau để nói chuyện.
“Gần đây sức khỏe thế nào? Có ngày dự sinh chưa? Đứa nhỏ phải về nước để sinh, dì không yên tâm để cháu sinh ở London”
“Tên đứa nhỏ là gì? Đồ dùng cho bé đã chuẩn bị chưa? Để dì chuẩn bị mấy cái này cho.”
“Tang lễ này có rất nhiều người hỗn tạp, cháu phải cẩn thận một chút, đợi sau khi dì đi rồi, cháu phải bảo Cố Thành Trung theo sát mình, một tấc cũng không được rời.”
Quý Thiên Kim đã nói rất nhiều với sự quan tâm chân thành, Hứa Trúc Linh đã ghi nhớ tất cả.
Bởi vì Ngôn Minh Phúc và Thẩm Thanh rời đi, cô càng cảm thấy cuộc sống thật đáng quý.
Đứa con trong bụng đã chịu nhiều khổ cực mà vẫn ngoan cường để tiếp tục sống.
Con của cô đã cố gắng như vậy, nhưng Ngôn Minh Phúc lại dễ dàng từ bỏ cuộc sống của mình.
Có người muốn sống, có người muốn chết.
“Dì à, gần đây mọi chuyện trong nhà có gì không? Sao trông sắc mặt của dì có vẻ không tốt?”
“Mấy ngày nay dì ngủ không ngon nên sắc mặt có chút kém đi, không có gì đâu.”
“Hôm nay lẽ ra chú Ảnh Họa Bì phải tới chứ, sao bây giờ vẫn không thấy chú ấy đâu? Chú ấy giỏi hóa trang, trong biển người mênh mông ngoài kia thật sự không biết chú ấy ở đâu”
“Ông ấy vẫn chưa tới.”
“Dì biết sao?”
Hứa Trúc Linh có chút kinh ngạc.
Ngôn Minh Phúc và chú Ảnh Họa Bì là bạn tốt, bây giờ ông ấy đã qua đời, nhất định chú ấy phải tới chứ.
Nhưng mà có một số việc trong quá khứ của chú ấy và dì vẫn chưa được xử lý sạch sẽ.
“Thủ đoạn của ông ta có thể lừa người khác nhưng không thể lừa được dì. Dì vào tế bái rồi sẽ đi về, dì cũng không muốn gặp mặt tên lưu manh vô lại kia.”
“Dì ghét chú Ảnh Họa Bì sao? Cháu… cháu cảm thấy chú ấy rất tốt, ít nhất là chú ấy thật lòng với dì”
“Trẻ con như cháu thì biết cái gì, đừng có xen vào chuyện người lớn” Quý Thiên Kim đau đầu nâng trán, xua tay, muốn bỏ qua chủ đề này.
“Chú Ảnh Họa Bì nói cháu giống một người, đó chính là dì.
Nếu chú ấy bạc tình bạc nghĩa thì không thể nhớ dì lâu như vậy được. Chú ấy vẫn không cưới vợ sinh con, một lòng tìm dì, nói rằng dì nợ chú ấy điều gì đó, xem ra chính là nợ tình. Bố mẹ nuôi đã không có kết cục tốt đẹp, để lại nhiều nuối tiếc cho mọi người, cháu không muốn fig cũng hối tiếc suốt đời. Tuổi các hai người cũng không còn nhỏ, giằng co mãi để được gì, cái gì buông bỏ được gì cứ buông bỏ.”
Lãng phí hai mươi năm, không gặp nhau hai mươi năm, mọi người đã không còn trẻ nữa, còn có bao nhiêu ngày để có thể lãng phí nữa đây.
Khi Quý Thiên Kim nghe đến đây, trong lòng như có một cánh cửa như bị ai đó đập mạnh vào, thậm chí còn xuất hiện những vết nứt. Bà ấy bình tĩnh lại rồi đột nhiên nói một cách sắc bén: “Được rồi, đây là chuyện của dì và ông ta, cháu đừng xen vào. Cháu hoàn toàn không biết năm đó ông ta đã làm sai điều gì, dì không muốn lập gia đình, không phải là vì không thể quên được ông ta, mà là không thể liên lụy người khác, đây là vấn đề của dì, không phải vì ông ta”
“DÌ…”
Hứa Trúc Linh còn muốn nói gì đó nhưng lại bị bà ấy ngăn lại.
“Được rồi, dì muốn đi tế bái, dì bảo Cố Thành Trung đến giúp cháu.”
Quý Thiên Kim vội vàng kết thúc đề tài câu chuyện, xoay người rời đi.
Bà ấy bước đi rất vội, nhịp chân không ổn định, giày cao gót giãm vào bãi cỏ suýt nữa ngã xuống đất.
Đúng lúc này Quý Cảnh An xuất hiện đỡ bà ấy.
“Cô”
“Đi tế bái”
Quý Thiên Kim vội vã nói, có chút bối rối.