Cô chưa kịp nói xong thì giọng nói yếu ớt của anh đã vang lên bên tai cô: “Sau khi ly hôn thì em sẽ lại độc thân, anh sẽ tiếp tục theo đuổi và cưới em trở về.
“Anh đang đùa với em đấy à?”
Cô thật sự cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
“Theo em thì sao?”
Anh sải bước lại gần cô khiến hai người xích lại gân nhau hơn.
Khí thế của anh lớn đến mức gần như hoàn toàn nghiền nát bản thân cô, làm cho cô có cảm giác không thể nào thoát ra được.
Cô vô thức lùi lại phía sau, nhưng Cố Thành Trung vẫn tiếp tục ép sát.
Cuối cùng…
Cô lúng túng đụng trúng bức tường, phía sau… đã không còn đường lui!
“Anh muốn làm gì đấy…”
Trước khi nói xong thì miệng cô đã bị bao phủ bởi một đôi môi mỏng lạnh lo.
Chiếc lưỡi to lớn thẳng thừng tiến vào trong, hoàn toàn không cho cô cơ hội phản kháng.
Chẳng bao lâu đã xâm chiếm mọi ngóc ngách khiến cô không còn nơi nào để trốn tránh.
Cô cố làm cho tim mình tàn nhân, mạnh mẽ ngậm chặt miệng và cắn vào lưỡi anh.
Ngay lập tức trong miệng liền tỏa ra một mùi máu tanh nồng.
Cơ thể của người đàn ông cũng đột ngột khựng lại một chút, động tác của anh cũng ngừng lại.
Cô thở phào nhẹ nhõm tưởng rằng bây giờ anh sẽ dừng lại, nhưng cô không ngờ chỉ là ngừng trong phút chốc mà thôi, kế tiếp… chính là cơn bão tố dữ dội xâm chiếm.
Cô cố dùng hai tay vùng vấy, nhưng lại dễ dàng bị một tay anh khống chế và nắm chặt ở sau lưng.
Sức lực ít ỏi của cô làm sao có thể so sánh được với anh.
Cuối cùng, anh vừa chiếm lấy vừa đòi hỏi.
Thời gian từng chút trôi qua, cô không kịp hít thở, nước da cũng đỏ bừng lên giống như một con cá biển sắp chết nằm trên bờ.
Khi Cố Thành Trung thấy vậy thì có chút bất lực, mím môi như thể vẫn chưa thấy đủ.
“Sao đã nhiều lần như vậy rồi mà em vẫn không học được cách lấy hơi?”
Trong câu nói này còn có một chút phàn nàn.
Nghe vậy, cả người Hứa Trúc Linh run lên, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Cố Thành Trung! Tôi muốn ly hôn với anh, vậy mà giờ anh đang làm cái gì vậy?”
“Bây giờ chúng ta vân là một cặp vợ chồng hợp pháp, anh làm gì với em đều là lẽ đương nhiên thôi.”
“Anh…
Cô muốn nói thêm gì đó nhưng không ngờ anh lại nói trước: “Nếu em còn nói thêm một câu nữa thì anh sẽ ngủ với em.”
“Anh… anh được lắm…”
Hứa Trúc Linh không nói được lời nào, chủ yếu là vì cô sợ rồi.
Con sói đói này thực sự có thể làm bất cứ điều gì, đơn giản, thô lỗ và thẳng thắn.
Nó được thể hiện rất rõ ràng và hoàn toàn không hề che giấu.