Rất nhanh đã đến trước cửa nhà họ Bạch.
Chủ của Nguyễn Doanh tên là Bạch Tùng Dương, là thượng tưởng của quân khu Đà Nẵng.
Năm nay đã hơn năm tuổi rồi, nhưng vẫn oai hùng như một con sư tử, dáng về vô cùng uy nghiêm vì đã làm chi huy nhiều năm.
Bước vào cửa nhà, người nhà họ Bạch rất nhiệt tinh tiếp đón cô vào bên trong.
Cô vốn còn đang lo lắng vì nhà họ Cổ là thương gia, nhà họ Bạch sẽ khinh thường mình, nhưng giờ xem ra là cô nghĩ nhiều rồi.
Chỉ cần môn đăng hộ đối, bon họ sẽ không có thành kiến gì đâu.
Bà Bạch bắt lấy tay của Cổ Ngọc Vy, nói: “Ngọc Vy à, cuối cùng cháu cũng tới rối. Nghe Nguyễn Doanh nói tháng trước cháu muốn tới đây, nhưng lúc đó chủ vừa nhận nhiệm vụ, rời nhà đến tận bây giờ. Trong nhà chỉ có mình cô là phụ nữ, gặp cháu thì thật tắc trách quá, nên vẫn tri hoãn tới bây giờ.”
“Không sao đâu ạ, công việc của chủ quan trọng, dù sao… Nguyên Doanh cũng không chạy mất được, đến sớm đến muộn đều giống nhau cả.”
Cô cười cười nhìn Nguyên Doanh, Nguyên Doanh cũng mim cười nhìn cô.
Ngay lúc này thì có người nhân chuông cửa.
Bà Bạch nói: “Chắc chắn là Minh Châu đến rối, lâu lắm rồi không gặp con bé.”
“Cháu đi mở cửa.”
Nguyên Doanh mở miệng.
Cửa vừa mở ra, quả nhiên là Bạch Minh Châu.
Cô thấy trong nhà rất náo nhiệt, bởi vì có thêm một người ngoài, trong lòng cô hơi run rẩy.
“Hai người đều đến rồi sao? Em đến muộn rồi. Cô chủ, đây là chút hoa quả.”
“Ngồi xuống đi ngồi xuống đi, cô đi pha chút trà cho cháu.” Bà Bạch nhiệt tình tiếp đãi, pha trà xong lại chạy xuống bếp làm việc,
Cà một hàng người ngồi xuống, Bạch Tùng Dương bất đầu hỏi han Cố Ngọc Vy chút chuyện.”Nghe Nguyên Doanh nói hai đứa là quân y trong quân đội, giúp đỡ lẫn nhau là sự hợp tác tốt nhất.”
“Vâng, Nguyên Doanh giỏi hơn cháu, bình thường cháu chi giúp anh ấy làm việc, lo liệu các vết thương nhỏ thôi ạ.”
“Cháu đừng khiêm tốn, cái thắng Nguyên Doanh này chủ biết rõ, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cũng không biết chăm sóc bản thân. Có cháu ở đây, chủ cũng yên tâm phần nào. Hai đứa định đính hôn trong năm nay sao? Nếu hai người tinh đầu ý hợp, chú cũng mong hai đứa có thể sớm ngày kết hôn. Anh cả chị cả mất sớm, không thể thấy hai đứa lớn lên, trong lòng chủ vẫn luôn áy náy. Hai đứa sớm ngày kết hôn, chủ cũng có thể ăn nói lại với anh cả rồi.”
“Kết hôn…”
Cổ Ngọc Vy còn chưa kịp lên tiếng, đã bị người khác cướp mất.
Cô nhìn sắc mặt hơi chút trắng bệch của Bạch
Minh Châu, không khỏi nghi ngờ. Tại sao cô ấy còn kích động hơn cả mình nữa vậy?
“Anh cháu đã hai mươi tám tuổi rối, không nhỏ nữa, nên kết hôn rồi.”
“Kết hôn… ý của cháu là, nhà họ Bạch với nhà họ Cổ đều là những gia tộc máu mặt, quyết định kết hôn đường đột như vậy, có phải quá.. vội vàng không?”
“Nhà họ Bạch ta không có nhiều tục lệ như vậy, vẫn là tuân theo các cụ thôi. Cháu cho rằng chú nóng vội, nói lời vở vấn thì cháu có thể về thương lượng với bố cháu, qua vài ngày nữa chúng ta sẽ đến nhà thăm hoi, cũng xem như gặp mặt thông gia.”
“Vâng, cháu sẽ nói lại với bố cháu, còn về kết hôn… cháu với Nguyên Doanh còn đang thương lượng một chút.” Cô cười nói, không biết vì sao mí mắt cứ giật suốt.
Những gì nên nói Bạch Tùng Dương đã nói hết rồi, ông ấy nhìn Bach Minh Châu, sắc mặt trở nên nghiên khắc: “Cháu học ở Đà Nẵng đã gần bốn năm rồi, cũng không đến nhà chủ được mấy lần, nếu không phải ngày nào cũng kêu người đi dò hòi tin tức, biết rằng cháu vẫn tốt thì chú còn nghi ngờ chủ không có người cháu này đấy. Chuyên của anh cháu đã định rồi, sau này chủ lo lằng chuyện của cháu thôi, chú đã sắp xếp được người rồi, ngày mai dẫn cháu đi xem chút.”
“Chú… cháu không muốn xem mắt…”
Bạch Minh Châu đau đầu nói, mỗi lần Bạch Tùng
Dương muốn giới thiệu đối tượng cho cô, giống như sợ Cô không thể gà đi vậy,
“Không đến phiên cháu quyết định!” Bạch Tùng Dương uy nghiêm nói, người trong quân đội không thích nhất là có người chống lại mệnh lệnh của minh.
Ngay lúc này Nguyên Doanh không nhịn được mà nói: “Chú, Minh Châu còn nhỏ, huống hồ nghiệp học còn chưa hoàn thành. Châu nghe nói Minh Châu muốn thi học thạc sĩ, bây giờ còn sớm quá.”
“Cháu còn định thi học thạc sĩ? Cái chuyên ngành nát kia của cháu có tác dụng gì? Nếu không phải anh cháu ngăn lại, chú đã sớm sắp xếp cho cháu đến trường quân đội nữ rồi.”
“Chú, đều là lỗi của cháu.”
Nguyễn Doanh thành khẩn nói.
Bạch Tùng Dương có chút bất đắc dĩ, Nguyên Doanh cái gì cũng tốt, lần nào ông nói cũng nghe lời.
Nhưng chỉ cần nhắc đến Bạch Minh Châu, thằng bé liền đối chọi với ông.
Ông đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mảng rồi, nhưng vẫn không đâu vào đâu cả.
“Bỏ đi bò đi, chuyện này chủ cũng lười nói.” Bạch Tùng Dương kết thúc chủ đề này,
Bạch Tùng Dương gọi Nguyên Doanh đến phòng sách, để Bạch Minh Châu dẫn cô đi tham quan.
Cô bước vào phòng sách của Nguyễn Doanh, rất ngăn nắp sạch sẽ, không giống dáng vẻ mà một người đàn ông nên có chút nào,
Cô mở tủ quần áo ra, bên trong là quần áo được gấp rất chinh tế, chăn màn cũng được gấp vuông vẫn. Những quy tắc học được trong quân đội, về nhà cũng không hề quên mất.
Cô đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mỗi ngày Nguyên Doanh tỉnh dậy gấp chăn màn,
“Thực ra… anh tôi rất vô vị.”
Đúng lúc này, đằng sau lưng truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Bạch Minh Châu,
Cổ Ngọc Vy đảo mắt nói: “Tôi biết.”
“Tôi thấy hai người nên suy nghĩ lại, anh tôi rất cứng nhắc, nói chuyện cũng rất nghiêm túc, anh ấy không hiểu lãng mạn, ngày lễ cũng không biết tăng hoa tặng quà cho chi, có khi còn quên mất những ngày kỷ niêm quan trọng…”
Cổ Ngọc Vy nghe vậy cau mày lại, tiến đến gần cô
Mặc dù cô không hiểu phụ nữ, nhưng cô cũng là ấy.
nửa quân nhân, có năng lực quan sát nhạy bén của quân nhân. Cô cảm thấy Bạch Minh Châu hôm nay rất kì lạ.Lần trước còn tác thành cho bọn họ, sao hôm nay gặp mặt lại úp úp mờ mở nói bọn họ không hợp nhau? Có ấy rốt cuộc đang muốn thể hiện điều gi?
“Chị Ngọc Vy, chị xuất sắc như thế, có thể tim được người tốt hơn, anh tôi vô vị như vậy, sau này chắc chắn chị sẽ khó mà chịu nổi! Với lại nhà họ Bạch lại là nhà làm quân nhân, nên thực ra con dâu nhà họ Bạch cũng phải rất thận trọng, có rất nhiều quy tắc, chị nhìn chủ tôi nghiêm khắc như thế là biết đấy. Tôi thấy chị tùy hứng quen rồi, không nhất định sẽ chịu nổi nhà họ Bach đâu…”
Cổ Ngọc Vy ép đến gần, cô ấy bị dọa lùi sau mấy bước, cuối cùng chạm phải tường.
“Cô đang khuyên tôi chia tay anh cô sao? Cô đang bị bệnh tâm thần sao? Cô cảm thấy tôi cướp mất anh cô rồi, cô không còn là người thân nhất nữa sao?”
“Có thể là… nhưng tôi thực sự cảm thấy chị nên suy nghĩ lại, anh tôi… người này thực sự không phải chị…”
Bạch Minh Châu gắt gao nắm tay thành quyền, cô biết bản thân minh điên rối môi nói ra những lời này, lại dám khuyên bọn họ chia tay.
Lễ ra cô nên phóng khoảng tác thành, nhưng vừa rối nghe chú khuyên bọn họ kết hôn sớm, trong lòng cô giống như bị xé ra vậy, đau đến mức khó thờ.
Cô không dám tin rằng khi Nguyên Doanh kết hôn, cô dâu của anh ấy không phải là bản thân.
Sau này Nguyên Doanh sẽ xoay quanh người con giải khác, sẽ có đứa con của riêng bọn họ.
Nghĩ tới những diều này, cô như bị ác mộng mà tình giấc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, sau đó cả đêm không ngủ nối,
Cô hoàng loạn bất an, cô không thể hào hiệp như
vậy được. Cô đánh giá bàn thân mình quá cao, lại đánh giá cảm tình của Nguyên Doanh quá thấp.
Nó mạnh mẽ hơn cả tình yêu, giống như thiêu thân lao vào ngọn lửa vậy.
Sắc mặt cô trắng bệch, trên trán lắm tấm mổ hôi. Cô nói năng không lưu loát nữa, lắp ba lắp bắp.
Cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn Cổ Ngọc Vy, sợ cô ấy nhìn thầu được điều gì đó.
Cô có thể cảm nhận được ảnh mắt mạnh mẽ trên dinh đầu mình, giống như sắp xuyên thùng cô vậy.
Giọng nói lạnh lùng của Cố Ngọc Vy vang lên bên tai”Hợp hay không, không phải cô nói là được, là Nguyên Doanh nói mới tính.”
“Tôi tôn trọng cô vì cô là em của anh ấy, đã nhường nhịn cô ba phần rối, nhưng cô cũng không nên quá đáng quá, đừng nghĩ đến việc cầm tù anh ấy cả đời, nếu không đừng trách Cố Ngọc Vy tôi không khách khí!”