Nước mắt cô không ngừng tuôn ra, cô không biết mình trúng độc nặng đến mức nào. Nhưng nhìn thấy Hắc Ảnh như vậy, e rằng đã không còn thuốc chữa nữa.
Như vậy thật tốt, nếu như chị Trúc Linh ra đi, trên đường tới hoàng tuyền cũng không cô đơn một mình.
Cô chật vật đứng từ dưới đất dậy, thân hình đơn bạc giống như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi ngã cô.
Mắt cô đỏ ửng, cô vẫn nhìn Hắc Ảnh không chịu khuất phục.
ˆ “Hắc Ảnh… tôi hận anh, hận anh lừa dối tình cảm của tôi, hận anh lợi dụng tôi làm tổn thương chị Trúc Linh, hận anh giết người không chớp mắt. Anh không thỏa nổi liên quan đến cái chết của nhà họ Dương đâu.”
“Tôi nguyên rủa anh, anh là một người xấu xa như thế, nhất định sẽ bị đày xuống 18 tâng địa ngục.”
“Cô thì biết cái gì, cô có tư cách gì mà phán xét tôi?”
Hắc Ảnh nổi điên, không ngờ anh ta lại bị một cô nhóc 18 tuổi làm cho tức giận.
“Cô chẳng hiểu chuyện gì cả, cô là một bông hoa trong nhà kính. Bố mẹ cô bảo vệ cô quá tốt nên khi cô nhìn thấy thế gian tăm tối, cô chỉ muốn dùng mạng của mình để đấu lại. Tất cả mọi thứ trên người cô không thuộc về cô, mà thuộc về bố mẹ cô. Cô có tư cách gì mà dễ dàng bỏ chúng đi như vậy?”
“Cô tưởng rằng địa ngục rất đáng sợ sao? Vậy thì tôi sẽ cho cô thấy lòng dạ con người!”
Hắc Ảnh nói rõ ràng từng chữ, từng câu từng chữ giống như được vớt ra khỏi băng, khiến người ta không khỏi run lên.
Bất chấp sự phản đối và vùng vây của cô, Hắc Ảnh kéo cô lên xe và cuối cùng dừng lại trước cửa nhà tù số bốn.
Những người ở trong nhà tù này đã phạm những tội lỗi không thể tha thứ được, tất cả đều đã được định án tử hình, cuộc đời này vê cơ bản đã chấm dứt.
Hắc Ảnh tùy ý bước vào, anh ta chỉ vào nhóm phạm nhân đang lao động phía dưới, trong đó có một người chọc đầu.
“Anh ta chăm chỉ làm việc suốt cả một đời, để cho vợ mình được sống sung sướng hơn. Nhưng vợ anh ta lại lén lút qua lại với người khác sau lưng anh ta. Có một hôm, anh ta về nhà sớm bắt gặp cảnh tượng đó, tức giận quá nên đã dùng búa đập vỡ đầu tên gian phu đó.”
Sau đó Hắc Ảnh lại chỉ vào một người phụ nữ gầy như que củi.
“Chồng cô ta bất ngờ qua đời, cô ta chăm sóc mẹ chồng nằm hôn mê liệt giường, cuối cùng bà mẹ chồng mất.
Anh chị dâu chị ta tính kế định giết để cướp tài sản, vì không tiền không thế nên chị ta đành phải ở đây chờ chết.”
“Người kia, là một quân nhân đã về hưu, đỡ một người ở trên đường.”
“Ông ấy bị người kia lừa, tức giận trả thù nhưng lại khiến hai người chết, một người bị thương.”
“Những người này, có đúng cũng có sai, làm sao có thể phân biệt được bọn họ rốt cuộc là người xấu hay người tốt?”
Châu Vũ nghe được câu đó, mãi một lúc sau cũng không phản ứng lại được.
Rốt cuộc ai mới là người xấu, ai là người tốt.
Cô siết chặt tay và nói: “Giết người là không đúng, sinh mạng của người khác đều là bố mẹ bọn họ vất vả lắm mới sinh ra được.”
“Vậy bây giờ cô định từ bỏ sinh mạng của mình sao? Vì sao cô lại có suy nghĩ ngu ngốc đó?”