Cô cảm nhận được một bàn tay to đang nắm lấy hai đầu vai của mình liền bị dọa sợ đến mức hồn bay phách tán, đôi tay nhỏ dùng sức đẩy bàn tay đó ra.
Nhưng lại bị… bị bàn tay đó nắm chặt lấy.
“Trúc Linh, là anh.”
Bốn từ ngắn gọn và điềm tĩnh, bên trong còn chất chứa cả sự lo lắng vô cùng.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ấy, cô liền ngây người.
Sau đó liền ngả vào một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ.
Là hơi thở của anh.
Sau khi Hứa Trúc Linh cảm nhận được sự ấm áp của anh thì liền không kiềm chế được được mà òa khóc, nhưng lại cứ khăng khăng ngang bướng lau nước mắt đi, hơn nữa còn dùng sức đẩy anh ra.
“Anh… không phải anh đi thả đèn sông cùng với Ngô Ưu rồi hay sao? Anh còn về đây tìm em làm gì?”
“Vẫn còn giận anh à?” Cố Thành Trung thấy rất bất lực, vốn dĩ là anh tức giận nhưng không ngờ rằng đến cuối cùng, cô gái này lại giận ngược lại anh làm cho anh lại phải xin lỗi cô.
“Hứ, anh không cần phải quan tâm đến em, anh đi ra đi…”
“Anh đi rồi, em không sợ sao?”
“Cho dù em có bị ma ăn mất rồi thì cũng không cần anh quan tâm, anh đi mà tìm Ngô Ưu đi!”
Cô tức giận quay ra chỗ khác, quay đầu đi không thèm nhìn anh.
Thấy vậy Cố Thành Trung liền trực tiếp ôm cô vào lòng, bàn tay to xuyên qua mái tóc mềm mượt, ôm lấy cái đầu nhỏ của cô.
“Đồ ngốc, em không thể đưa cho anh một bậc thềm để anh bước xuống sao? Đàn ông đều muốn có thể diện! Em cứ bướng bỉnh như vậy làm gì, làm nũng với anh một cái, không phải là mọi chuyện đều xong rồi sao?”
Cố Thành Trung bất lực nói, giọng nói trầm ấm êm tai.
Giọng nói khàn khàn êm dịu, trấm thấp quanh quẩn bên tai, có một kiểu dễ nghe không nói được ra thành lời.
Hứa Trúc Linh cũng rất ấm ức, cô căn bản không biết là mình đã làm sai chuyện gì, cô không hề cảm thấy mình phạm lỗi mà.
Đột nhiên anh trở nên hung dữ như vậy, lại còn cố ý chọc tức cô, ra vẻ xum xoe nịnh nọt người phụ nữ khác, chuyện này thì ai mà chịu được chứ?
“Anh cần có thể diện? Vậy thì em cũng muốn có thể diện! Anh tức giận rồi, còn biết bảo em dỗ dành anh, nhưng em cũng tức giận, anh lại không chịu dỗ dành em, lại còn giận em nữa.” “Hứa Trúc Linh, em có để tâm đến anh không?” Giọng nói của anh khàn khàn, gắn từng chữ một nói với cô.
Dưới ánh đèn cầy, ánh mắt của anh càng trở nên sâu thăm thẳm, tĩnh mịch và đặc biệt âm trầm.
Bên trong giống như có một vòng xoáy, đủ để hút người khác vào trong.
Cô nhìn thấy vậy thì trái tim liền run rẩy mãnh liệt, không chút nghĩ ngợi nói.
“Đương nhiên là có để tâm…”
Không để tâm đến anh thì sao lại có thể không ngần ngại làm việc nghĩa được chứ?
“Vậy tại sao em lại không ghen tuông? Không phải là con gái đều thích ghen sao? Nhưng dường như mỗi lần đều là anh khó chịu tức giận, còn em chưa bao giờ phải lo lắng vì anh. Em quá tin tưởng anh làm cho anh không thích chút nào.”
“Em… em tin tưởng anh là không tốt sao?”
“Không tốt, chính bởi vì em quá tin tưởng anh nên em mới không biết thế nào là ghen tuông, khẩn trương. Cho dù bên cạnh anh có xuất hiện chim oanh chim yến, nhiều người theo đuổi thế nào thì em cũng chưa từng chủ động làm gì đó, em đều để anh tự mình giải quyết. Bởi vì em biết anh sẽ giải quyết những chuyện đó thật tốt, anh sẽ không đi quá giới hạn dù chỉ nửa bước. Anh cũng tin tưởng bản thân anh… nhưng… anh vẫn muốn để em xử lý những chuyện đó.”
“Em phải giống như một chú chó đang bảo vệ đồ ăn của mình, đã biết chưa?”
“Em biết rồi.”
“Vì thế em nên giữ chặt lấy anh, biết không?”
“Biết… chờ đã, anh đang nói em là chó sao?”
“Ví dụ.”
“Ví dụ? Ví dụ cũng là nói em là chó mà. Chờ đã, không phải là chó đều thích ăn phân sao?”
Lúc Cố Thành Trung nghe thấy nửa câu sau, sắc mặt liền trầm xuống, mặt đen như đáy nồi.
“Đồ ngốc, em không thể nghĩ tới cục xương à? Rốt cuộc thì trong đầu em chứ cái gì vậy?”
Cố Thành Trung không khách khí mà gõ thật mạnh vào đầu của cô làm cho Hứa Trúc Linh đau đến mức ôm trán kêu lên.
“Chó không thể thay đổi thói quen ăn phân đâu… đây không phải là câu nói nổi tiếng sao?”
“Nổi tiếng cục ** “Cố Thành Trung, anh đang nói bậy đó…”
Hứa Trúc Linh cẩn thận từng li từng tí, dè dặt nhắc nhở anh.
Cố Thành Trung chỉ có thể bất lực, anh thật sự sắp bị cô gái này làm cho tức đến mức hồ đồ luôn rồi.
“Thế em đã hiểu tại sao anh lại tức giận chưa?”
“Anh đang giận em vì em không giữ lấy anh sao?”
“Ừ, anh là bạn trai của em, ai động vào dù chỉ là một chút thôi thì em cũng phải nghiến răng mắng cho cô ta một trận.”
“Nhưng mà…”
Nhưng mà cô không làm được mấy việc ngang ngạnh như thế, phải dịu dàng một chút, anh khỏe, em khỏe, mọi người đều khỏe.
“Rất khó sao?”
Anh hỏi ngược lại cô.
“Tuyên bố anh là của em, rất khó sao? Chẳng lẽ trong trái tim của em không có một chút khó chịu nào hay sao? Chỉ có một mình anh đang khó chịu, tức giận, ngoài ra không có bất kỳ ý nghĩa nào sao?”
Giọng nói của anh rất khàn cũng rất mê hoặc.
Một cơn gió nhỏ thổi vào từ khe cửa sổ, thổi bay âm thanh đó, giống như âm thanh của một bản nhạc cello nặng nề.
Nghe anh nói… tại sao trong lòng cô lại cảm thấy không thoải mái, nó giống như cô đang rất buồn?
Anh đang thất vọng sao?
Dường như đôi mắt phượng của anh đang mất đi ánh sáng rạng rỡ, âm u tĩnh mịch.
Trái tim của cô liền hoảng sợ, vội vàng tiến lên phía trước ôm chặt lấy anh.
“Không phải đâu, em cũng rất tức giận, nhưng mà em… em không biết phải biểu đạt như thế nào. Em cũng không thể nói với cô ta rằng em là vợ chưa cưới của anh, em cũng không biết phải làm thế nào mới ngăn cản được cô ta…” “Anh không biết rằng lúc em nhìn thấy anh ôm cô ta, gắp đồ ăn cho cô ta, hơn nữa lại còn cùng cô ta đi xem thả đèn, em buồn bực chết mất. Nhưng mà em thật sự không biết phải nói cái gì, em cảm thấy cực kỳ khó chịu, cực kỳ khó nghĩ… giống như một kẻ không biết xấu hổ vậy.”
“Quả thực là em rất tin tưởng anh, em tin anh sẽ không để cho em phải lo lắng, vì thế… em mới vô thức giao những chuyện này cho anh xử lý. Em cứ nghĩ rằng có một số thứ, em không cần tranh giành, không cần cướp nhưng nó vẫn sẽ mãi ở đó. Nếu như nó đã là của em thì sẽ mãi là của em, không phải của em thì em cũng không thể cưỡng cầu được.”
“Chẳng lẽ là em hiểu sai rồi sao?”
Cô đáng thương nói, thứ đạo lý này không phải là nên được hiểu như thế sao?
Cố Thành Trung nghe cô nói vậy thì không kìm được mà mềm lòng.
Cô vợ nhỏ bé bỏng của anh vẫn còn chưa được trải đời, vẫn chưa biết được thế giới này nham hiểm như thế nào.
Có một số thứ ngay cả khi nó là của em nhưng nó cũng sẽ không thể tránh được thủ đoạn của người khác.
Có rất nhiều thứ trên trái đất này có thể thay đổi trong chớp mắt.
Anh có thể bảo đảm rằng mình không thay lòng nhưng anh vẫn hy vọng cô sẽ làm điều gì đó để anh có thể cảm nhận được dáng vẻ của cô xù lông lên để bảo vệ anh, giữ chặt lấy anh.
“Không sai, em nói đúng. Em tin tưởng anh, những chuyện đó vốn dĩ cũng nên do anh xử lý. Vốn dĩ dung lượng não bộ của em đã nhỏ, tội gì phải tốn sức vì những chuyện vặt vãnh này chứ, để anh tự mình xử lý đi. Đừng sợ, anh ở đây với em.”
Cổ Thành Trung lựa chọn thỏa hiệp.
Nói đi nói lại thì cô cũng là người con gái anh yêu, sao anh có thể nỡ lòng nào mà làm khó cô chứ?
Hứa Trúc Linh nghe thấy anh nói vậy, không khó để có thể nghe ra sự thất vọng trong giọng nói của anh.
Tất cả đàn ông đều hy vọng người phụ nữ mà mình yêu thương có thể giữ lấy mình.
Một khi có tình địch xuất hiện liền biến thành một sinh vật nhạy cảm, đánh tình địch tan tác ra hàng trăm mảnh.
Thật ra…
Cô cũng chỉ là đang ỷ lại vào tình yêu sâu đậm mà anh dành cho cô nên mới muốn làm gì thì làm như vậy.
Cô tin anh… không phải là cô không tin tưởng vào chính mình.
Cô nỗ lực học lập, mang tất cả những việc mình thích hoàn thành thật tốt, làm tốt vai trò một người con gái nuôi của nhà họ Ngôn, danh xứng với thực.
Cô hy vọng, thời gian hai năm vừa đến là cô có thể đứng bên cạnh anh chứ không phải là trốn sau lưng anh.
Cô muốn… kề vai sát cánh với anh, muốn cùng anh đi ngắm cảnh, chia sẻ với anh mọi vui buồn và cũng có thể đồng cam cộng khổ với anh.
Nhưng hiện giờ cô còn cách anh quá xa, nên cô cũng không có tư cách tranh giành cùng với người khác, mà chỉ có thể để Cố Thành Trung tự mình giải quyết mọi chuyện.
Cô rất sợ hãi.
Hứa Trúc Linh cụp mắt xuống, trong lòng cô đang rất buồn.
“Cố Thành Trung… em làm anh rất thất vọng đúng không?”
Cô cẩn thận, dè dặt hỏi.
“Không có, là do anh nghĩ nhiều rồi.
` Không sao đâu, mọi việc đã qua cả rồi, anh cũng có chỗ không đúng, sau này anh sẽ không cố tình làm em buồn nữa.”
Anh đang muốn nói đến chuyện anh để mặc Ngô Ưu đến gần mình.
Hứa Trúc Linh vặn vẹo bàn tay nhỏ nhắn của mình. Không phải do anh nghĩ nhiều, là do cô còn chưa xuất trận mà đã nhận thua luôn mà thôi…