Một đại ca xã hội đen gọi mình là chị dâu, cô cảm thấy bản thân thật có địa vị xã hội, bộ dạng rất lợi hại.
Chỉ có Cố Thành Trung là ở trạng thái tỉnh táo nhất, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Phó Thiết Ảnh cười.
“Được, tôi ở nhà họ Cố đợi cậu, hai anh em chúng ta, cùng nhau quản lý sự nghiệp của gia tộc. Có tôi, thì sẽ có cậu.”
“Tôi không cần anh bố thí, tôi cần năng lực của chính mình. Tôi chính là muốn cùng anh tranh giành quyền thừa kế đấy, anh cũng không thể buông lỏng, dù sao tôi so với anh mạnh hơn nhiều, anh cũng đừng nằm không thưởng rượu, không biết hăng hái tiến lên. Bằng không nếu tôi thiếu một kẻ thù, thì cũng không còn ý nghĩa nữal”
“Tôi cũng vừa có ý này, cậu cũng đừng ham mê gái gú quá, không có một trận chiến cân sức thì không còn ý nghĩa gì nữa cả.”
Anh em hai người đều nhìn nhau, đáy mắt phát ra một tia nóng bỏng.
Hai người già lo lắng cho nhà họ Cố, nhìn thấy bọn họ như thế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nước mắt tràn đầy.
Phó Thiết Ảnh cũng là nói làm là làm, tiễn hai ông bà cùng phu nhân, đi đến nhà hàng Tây học nấu ăn.
Những món anh ấy học đều là món Châu Vũ thích, đúng bệnh hốt thuốc.
Nhưng anh thật không có tố chất nấu ăn, dùng súng mồi lửa xém chút làm cháy cả căn bếp sau.
Tạc lò nướng hai lần, ngắt dây dẫn điện ba lân, cơm trưa cũng không thể buôn bán đàng hoàng.
Hứa Trúc Linh tỏ vẻ như mình chưa từng gặp qua học trò nào kém như vậy.
Cô chợt nhận ra khi thây của mình gặp học trò ngốc nghếch như vậy, là làm cách nào để kìm nén xúc động không bóp chết chính mình, đưa cô thuận lợi tốt nghiệp được?
Cô bày tỏ rằng học trò như vậy bản thân không thể dạy được, đành cầu cứu Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung cũng biết nấu ăn, tuy rằng không bằng cấp bậc đầu bếp của Hứa Trúc Linh, nhưng vẫn dư khả năng dạy Phó Thiết Ảnh thái rau.
Mà Phó Thiết Ảnh tỏ vẻ rất khinh thường.
“Với trình độ gà mờ của anh, đi phụ việc vặt cho đầu bếp cũng không có người thèm, cũng có thể dạy tôi nấu ăn sao?”
“Cậu không phải chuyện gì cũng muốn phân cao thấp với tôi sao? Sao đấy, mới cửa thứ nhất đã không bằng tôi rồi?”
Cố Thành Trung dùng chiêu khích tướng.
Phó Thiết Ảnh hung hưng nhíu mi, bắt đầu từ khinh thường trở nên nghiêm túc.
Điều mà anh không thể chịu được nhất chính là bị Cố Thành Trung giãm lên, anh chỉ sinh sau một phút đồng hồ mà liên bị vứt bỏ, khuôn mặt giống nhau như đúc, lại chỉ có thể sống trong bóng tôi.
Cho nên, anh phải thắng Cố Thành Trung, mới có thể đứng trước mặt người khác trở thành người bề trên.
“Ai sợ ai, chẳng lẽ tôi phải thua trước anh hay saol”
Hai anh em cạnh tranh nhau, nhưng hiệu quả không tệ, ít ra Phó Thiết Ảnh có thể cắt được củ khoai tây vụn.
Một buổi sáng, cắt vô số khoai tây, cuối cùng cũng có thể cắt đủ để nhìn.