Bạch Minh Châu đã lâu không về, trong nhà đã sớm phủ đầy bụi. Cô ấy trở về khá muộn nên chỉ thu dọn đồ đạc trên giường, miễn cưỡng có thể ngủ một giấc.
Chăn đệm vần còn mùi ẩm mốc nhưng đành phải chấp nhận, dù sao trời cũng lạnh như vậy, đến cả mặt đất cũng phải đông cứng.
Đêm nay cô ấy ngủ không được ổn định, cứ như thể bị bóng đè. Cảnh bố mẹ bị tai nạn xe cộ liên tục tái hiện lên trong đầu cô ấy.
Lúc đó cô ấy còn rất nhỏ, chuyện đó đã xảy ra vào năm cô ấy được mười một tuổi. Nguyên Doanh lớn hơn cô ấy bảy tuổi, khi đó mới học năm hai trung học, bỏ lỡ tham gia quân ngũ, mục tiêu lớn nhất của anh ta là thi vào trường đại học y khoa tốt nhất Đà Nẵng.
Bố mẹ quanh năm không ở nhà, cô ấy đã quen với việc được Nguyên Doanh chăm sóc, cũng rất thích những khi được ở một mình với Nguyên Doanh.
Bố me cô ấy vừa kết thúc nhiêm vu trở về thì giữa đường xảy ra tai nạn mà qua đời. Xác bố mẹ được chở về, máu tươi vẫn còn chảy đầm đìa, khăn trắng đều không thể che được.
Cô ấy muốn mở ra xem thử, nhưng tay vừa.
chạm tới một góc của tấm vải trắng thì lại bị Nguyên Doanh ngăn lại “Đừng nhìn.”
Anh ta khản giọng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy rồi nói: “Bố mẹ không có ở đây, anh sẽ chăm sóc, yêu thương em”
Bạch Minh Châu nghe xong lời này, trái tim lộp bộp một tiếng.
Cô ấy ở cùng bố mẹ còn không nhiều bằng ở cùng Nguyên Doanh, thậm chí cô ấy còn cảm thấy có hay không có bố mẹ ở bên cũng như vậy, không quá quan trọng.
Nhưng giờ đây, khi hai người thân nhất máu me đầm đìa nằm trước mặt cô ấy, không có hơi thở, cũng không bao giờ kiểm tra bài tập hay dạy dỗ anh trai cô ấy nữa, lập tức cô ấy liền cảm thấy.
nửa bầu trời đã hoàn toàn sụp đổ.
Cái nhà này may mắn còn có Nguyên Doanh cố gắng chống đỡ, chống một nửa bầu trời còn lạ Chú Bạch Tùng Dương trở về làm lễ an táng, đưa bố mẹ chôn cất trên núi ở quê nhà. Sau đó, cô ấy và Nguyên Doanh được đưa trở lại Đà Nẵng Công lao và thành tích của nhà họ Bạch có được rất nặng nề, tất cả đều phải đánh đổi bằng máu thịt Cho nên cô ấy rất ghét quân nhân, vì thế mà Nguyên Doanh cũng đã phải trả giá cho việc này, bị chú tàn nhãn đánh rất lâu.
Bởi vì đây là gia huấn của nhà họ Bạch, không được làm trái Muốn dễ dàng theo đuổi cuộc sống của chính mình, nói thì dễ hơn làm, rất nhiều người không thể làm gì khác mà phải trở thành con rối bị người điều khiển.
Trong giấc mơ, có bố mẹ, có Nguyên Doanh.
Nguyên Doanh còn vui vẻ nói với bố mẹ rắng anh ta đã kết hôn với Cố Ngọc Vy rồi, ngày cưới sẽ là đầu xuân năm nay.
Lần này, cô ấy không châm chọc nữa mà chân thành chúc phúc.
Nhưng bọn họ dường như không nghe thấy lời cô ấy nói, ba người kia vừa nói vừa cười, còn bản thân cô ấy lại giống như người ngoài cuộc.
“Bố mẹ? Anh, Nguyên Doanh!” Cô ấy lớn tiếng gọi, nhưng vẫn vô ích.
mẹ…
Cô ấy hoảng sợ ngồi bật dậy, trên trán toát mồ.
hôi lạnh. Nhìn khung cảnh quen thuộc, vắng vẻ như thể đã cách đến mấy đời.
Đâu còn có bố mẹ, ngay cả Nguyên Doanh cũng chẳng biết ở nơi nào.
Không đúng..
Trong nhà hình như không đúng.
Tại sao cửa sổ lại mở?
Căn phòng cũng sạch sẽ hơn nhiều, bụi trên bàn cạnh giường là ai đã lau sạch rồi? Tối qua không cô ấy đã mua nước khoáng hay sao? Tại sao ở đây lại có một cái cốc đựng nước ấm?
Cửa nhà cô ấy đều khóa kỹ càng rồi, sao có thể có người vào được?
Bạch Minh Châu tràn đầy nghỉ hoặc, lập tức.
đứng lên, vừa đi ra ngoài lập tức liền ngửi thấy mùi thơm.
Mùi thơm của trứng luộc?
Lẽ nào mình vẫn còn trong mơ sao?
Cô ấy bước vào bếp, lập tức thấy một bóng dáng quen thuộc cùng với chiếc tạp dề buộc ngang hông đang bận rộn trước bếp ga.
“Anh… sao anh lại ở đây?”
Bạch Minh Châu trợn to mắt, không thể tin hỏi.
Nghe vậy, đối phương quay lại mỉm cười nhìn cô ấy: “Em dậy rồi sao? Mau đi rửa mặt, anh đã dọn dẹp xong hết rồi. Đợi lát nữa sẽ lấy chăn bông của em ra phơi, anh cũng chuẩn bị cái mới cho.
em ‘ồi. Cái trên giường không nên đắp nữa… “
“Không, Ôn Mạc Ngôn, sao anh lại ở đây? Làm sao anh vào được?”
Cô ấy vô cùng kinh ngạc hỏi.
Người đang bận bịu làm bếp hóa ra là Ôn Mạc Ngôn!
Sao anh ta lại tìm đến nơi này? Cô ấy đâu có nói với anh ta rằng bản thân sẽ về quê ăn Tết.
“Anh đến khu căn hộ không tìm được em nên đã đến nhà họ Bạch thì được biết em đang ở đây.
Chú đưa chìa khóa dự phòng cho anh, nhờ anh chăm sóc cho em thật tốt”
“Nên là anh đã đến đây?”
“Em lạnh lùng với anh quá, anh không đoán được tâm tình của em cho nên mới chủ động tìm đến. Nếu em không nhiệt tình, anh sẽ cho em hai mươi điểm nhiệt tình” Ôn Mạc Ngôn từng chút một nói, lời nói vô cùng thành khẩn, không có lấy một chút oán giận.
“Anh vẫn luôn nghĩ răng tình yêu là một cán cân sẽ luôn cân bằng, nhưng bây giờ anh mới phát hiện ra nó không bằng một chút nào. Vậy cũng không sao cả. Anh yêu em nhiều hơn một chút, cố gắng nhiều hơn một chút, như vậy thì em cũng không thể chạy thoát rồi.”
“Ôn Mạc Ngôn… có lẽ vấn đề không phải ở anh, mà là do em”
Cô ấy đau đầu ôm lấy trán. Cô ấy sợ răng anh †a cứ chờ đợi kết quả như vậy, thực sự sẽ chẳng nhận lại được bất cứ thứ gì mà chỉ chậm trễ tuổi trẻ của anh ta mà thôi.
Một người đàn ông hai mươi lăm tuổi, tuy räng không phải già nhưng cũng không còn trẻ nữa “Anh biết, là bởi vì anh của em Nguyên Doanh.
Không sao đâu, em muốn đợi một năm, anh sẽ cùng em đợi một năm, đợi mười năm, anh cũng nguyện ý đợi mười năm. Chỉ cần em thuộc về anh trong suốt những năm tháng này vậy là được rồi. “
“Ôn Mạc Ngôn, anh đúng là quá bướng bỉnh.
Hơn nữa, hôn nhân của anh, anh có thể quyết định sao?”
“Đúng vậy, anh có thể làm chủ, còn em thì sao? Em có thể quyết định hôn nhân của em sao?”
Ôn Mạc Ngôn sải bước tiến tới, siết chặt vai cô ấy, nói từng chữ một.
“Em..”
Bạch Minh Châu hơi do dự, không biết nên nói gì. Cô ấy biết như vậy không công bằng với Ôn Mạc Ngôn, nhưng cô ấy cũng khó có thể khắc chế cảm giác tội lôi của mình.
Sự trừng phạt lớn nhất của cô ấy, thực ra người tổn thương nhất chính là Ôn Mạc Ngôn.
Nếu anh ta thức thời, đáng lẽ nên tránh xa mình ra, nhưng anh ta… lại lao đến như con thiêu thân lao vào lửa.
Cô ấy chưa kịp trả lời thì Ôn Mạc Ngôn đã cúi người nhiệt tình hôn lên môi cô ấy.
Từ trước đến nay anh †a đều rất dịu dàng, cho dù hôn môi cũng rất có quy củ, nhưng lần này lại trở nên rất cuồng nhiệt, như thể là đang trút giận.
Cô ấy biết anh ta không vui nên không vùng vẫy mà chỉ kiêng chân đáp lại. Sau khi cảm nhận được sự chủ động của cô ấy, anh ta hôn sâu hơn.
Sau một lúc lâu mới tách ra, cả hai đều thở hổn hển “Bạch Minh Châu, nếu như em nói với anh, em không yêu anh nữa thì có lẽ anh còn có thể chết †âm. Nhưng rố ràng em yêu anh như vậy, nhưng lại muốn anh phải từ bỏ, không thể nào đâu!”
“Anh… anh là Ôn Mạc Ngôn hay Thiện Ngôn?”
Bạch Minh Châu bị hôn đến choáng váng, từ khi nào kỹ năng hôn của Ôn Mạc Ngôn lại trở nên tốt như vậy, làm cho bản thân cô ta thở không nổi Hơn nữa còn bá đạo như vậy, có phải nhân cách thứ hai đã ra mặt quấy phá không?
“Anh là Ôn Mạc Ngôn” Anh ta khàn khàn lên tiếng, trầm giọng nhấn từng chữ một: ‘Bạch Minh Châu, nếu em không muốn nói chuyện kết hôn, không thành vấn đề, chúng ta chỉ yêu nhau thôi cũng được. Nếu một năm nữa Nguyên Doanh không trở lại, chúng ta sẽ là người yêu của nhau một năm, nếu mười năm nữa không trở lại, chúng †a sẽ như vậy mười năm!”
“Vậy… nếu là cả đời thì sao?”
Bạch Minh Châu ngẩn ngơ hỏi.
Đôi mắt lóng lánh hơi nước, mờ mịt vô thôi nhìn chòng chọc vào anh ta, lòng khẽ chùng xuống.
“Vậy thì… chúng ta sẽ là người yêu cả đời”
“Là anh điên, hay là em điên rồi? Gia đình anh.
sẽ không ép buộc anh kết hôn sao? Sẽ không thúc giục anh sinh con sao? Tại sao anh lại lãng phí thời gian vào em?”
“Nếu em cho rằng anh yêu em là lãng phí thời gian, vậy thì anh không còn gì để nói. Em đã đáp.
ứng ở bên anh, cho anh một cơ hội, tại sao bây giờ em lại làm vậy với anh. Bạch Minh Châu, em cho rắng anh không phải con người bãng máu thịt, anh không biết đau có đúng không?” Ôn Mạc.
Ngôn cực kì phẫn nộ, anh ta siết chặt nắm đấm, hung hãng mà vung tới..