“Chuyện đó… hai người có nhiều chuyện muốn nói có phải không, hai người trò chuyện vui vẻ nhé, tôi đi pha ấm trà cho hai người được không?”
Cô muốn trốn đi, nhưng không nghĩ rằng hai người họ lại đồng thanh nói.
“Không cần”
Âm thanh chỉnh tề một loạt, Hứa Trúc Linh thấy thế không khỏi cũng bị dọa sợ đến mức run lẩy bẩy.
Hai người đó… khi nào lại trở nên ăn ý đến như thế này vậy?
“Vậy có muốn ăn chút gì không?”
“Cũng không cần”
Lại là trăm miệng một “Vậy em đi đây, hai người nói chuyện vui vẻ nhé.”
Cô muốn bỏ trốn mất dạng, lại bị Cố Thành Trung nắm cổ tay, sau đó lại dễ như trở bàn tay kéo vào trong lòng ngực anh.
“Anh và ông Diên không có gì hay để nói cả, vợ chồng chúng ta đã lâu không gặp, cũng nên bồi dưỡng tình cảm một chút. Vậy tôi cũng không quấy rầy ông Diên tập phục hồi chứng năng, kế tiếp vợ tôi sẽ phải giúp tôi hồi phục, ông Diên nên tìm người khác.”
Dứt lời, anh ôm Hứa Trúc Linh rời khỏi.
Diên trơ mắt nhìn cô rời đi, nhưng chỉ có thể đứng tại chỗ, không thể động đậy.
Đôi chân vừa mới lấy lại sức, lúc này như bị đổ đầy chì, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Hứa Trúc Linh bị Cố Thành Trung kéo ra ngoài, thấy sảc mặt của anh âm trầm, cô cũng không dám thở mạnh.
Cô căn bản không biết mình sai ở chỗ nào, vì vậy cô chỉ có thể mù mờ theo sau.
Cô bước theo từng bước, nhưng không nghĩ tới người đàn ông phía trước vậy mà dừng lại đột ngột, cô đâm thẳng vào và đụng phải cái mũi khiến cô đau đớn.
Cô nhe răng sờ mũi, thật chua xót.
“Sao anh lại đột ngột dừng lại thế?”
Cô nhịn không được oán giận mà nói.
“Chẳng lẽ em không có điều gì muốn nói với anh sao?”
“Em… em muốn nói gì hả?”
“Tháng này anh ra ngoài trị liệu, em làm gì hả?”
“Em? Em ăn rồi lại ngủ thôi, nhưng bởi vì lo lắng cho anh mà từ từ sụt cân, anh không nhìn ra em đã sụt năm cân sao? Vốn dĩ ngực đã không lớn, bây giờ thì tốt rồi, gầy mà chỉ gầy ở ngực thôi… vì thế mà không còn bao nhiêu nữa. Sau này nếu có con, chẳng phải con sẽ chết đói hay saol”
Cô nhỏ giọng lấm bẩm nói chuyện không ngừng.
Cố Thành Trung vốn đang bực tức đây mình, nhưng khi nghe đến lời này thì không biết nên khóc hay nên cười “Đây có phải là trọng điểm không?”
“Cả tháng nay em đều ở bên cạnh người đàn ông khác, vậy không sợ anh hiểu lầm hay sao?” “Ơ kìa, chúng ta không tín tưởng nhau sao?” “Ngay cả khi anh tin em một trăm phần trăm, anh cũng sẽ ghen thôi. Chứng kiến em và người đàn ông khác thân thiết, anh sẽ tức giận. Em là phụ nữ đã có gia đình, em phải để ý, có hiểu hay không? Sau này em không được dây dưa với người đàn ông khác!” “Em nhất định phải trau đòi thẩm mỹ một cách đứng đắn, trong mắt em thì anh là người đàn ông đẹp trai nhất. Còn nữa, khí có chuyện phải tìm anh, không được tìm người khác. Cho dù em và Phó Minh Tước hay Jane có quan hệ tốt đến đầu cũng phải giữ khoảng cách, biết khổng?”
“Nhiều quy định cứng nhắc như vậy sao?”
Cô bĩu môi một cái, có chút không vui.
Cố Thành Trung quả thực có tâm tư quá nhỏ nhen, sau khi kết hôn lại càng nhỏ nhen hơn!
“Cố Thành Trung, anh ghép tim của một người có lòng dạ hẹp hòi phải không? Sự khoan dung độ lượng của anh càng ngày càng nhỏ!”
“Trong chuyện của vợ, em trông chờ anh rộng lượng sao, không thể nào! .Jane lợi dụng thân phận là phụ nữ để tiếp cận em, còn làm bao nhiêu chuyện với em, nếu anh truy cứu đến cùng thì cậu ta đã sớm nằm viện rồi!
“Còn có, khi ngủ với cậu ta, em thấy có lỗi với anh không? Có phải là khi nhìn thấy dáng dấp xinh đẹp của cậu ta mà táy máy tay chân hay không?”
Cố Thành Trung chất vấn.
Hứa Trúc Linh nuốt một ngụm nước bọt, xong rồi, sự việc đã bại lộ.
Trước kia cô từng nhìn Jane, cô gái nhỏ cũng giống như Barbie, cô thường xuyên véo vào mặt.
Đó đều là những hành vi lưu manh!
Cố Thành Trung có tâm địa nhỏ nhen như vậy, nếu anh biết được chắc chắn sẽ đem cô đánh thành tám mảnh.
Cô đảo mắt và chọn lọc từ ngữ một cách cẩn thận “Em nói… em đối với cậu ta không có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào cả, anh… anh tin không?”
“Hứa Trúc Linh, khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp em còn đi không nổi, anh nói xem anh tin được không?” Anh nheo mắt nói.
“Ưm, chồng ơi, em đói bụng rồi, muốn ăn cơm!”
Cô vội vàng đổi chủ đề.
“Đợi lát nữa em không ăn no, xem anh thu thập em như thế nào, đây chính là hình phạt!”
“Cái gì?”
Hứa Trúc Linh chưa phản ứng kịp thì đã bị Cố Thành Trung bế lên.
Anh lấy tốc độ nhanh nhất mà về biệt thự, trực tiếp đi lên phòng ngủ ở lầu hai.
Hứa Trúc Linh đau khổ cầu xin, nhưng cũng vô ích.
Suốt một ngày, cô cũng không xuống giường được.
Khi bước chân xuống thì bắt đầu run lẩy bẩy.
Cô lặng lẽ nhấc đôi chân thon thả trở lại và nằm trên giường.
Cố Thành Trung ăn rất thỏa mãn, vì thế mà có tâm tình xuống bếp nấu món sườn xào chua ngọt cho cô.
Tốt xấu gì cũng phải ăn một chút, vậy mới có thể làm cô hòa hoãn lại “Biểu hiện không tệ, lần sau tiếp tục cố gắng” Cố Thành Trung thỏa mãn nói.
Hứa Trúc Linh ăn đến vui vẻ, nghe nói như thế cả người bị dọa sợ run rẩy, chén đũa đều sắp rớt đến nơi.
“Việc ấy… phải tiết chế một chút!”
“Em không muốn có con với anh sao? Có thể suy nghĩ đến kế hoạch tạo người. Tuổi của anh cũng không còn trẻ, đã đến lúc phải sinh “Phốc…
Hứa Trúc Linh suýt nôn ra máu.
Cô có nói mấy lời này sao?
Chắc là ảo giác phải không?
“Anh nghe lầm rồi, em khẳng định chưa từng nói những lời này. Chuyện đó… anh mới khỏi bệnh, nên bớt vận động thương tổn thân thểt”
“Bác sĩ nói rằng vận động hợp lý rất tốt cho việc phục hồi chức năng của tim”
“Lang băm hai người…”
Hứa Trúc Linh vùi khuôn mặt nhỏ vào trong chăn, cảm thấy thống khổ và tuyệt vọng.
Cơ thể nhỏ bé của cô thực sự không thể chịu được lăn qua lăn lại.
Trên mạng nói cái gì, chuyện nam nữ như cá nước thân mật, niềm vui của mây mưa, tất cả đều vô dụng.
Trước đây cô muốn sinh con cho anh nên không quan tâm đến chuyện đau đớn Nhưng bây giờ, tương lai vẫn còn dài, cô sợ rằng sớm muộn gì cũng phải đến bệnh viện Đàn ông ba mươi tuối như lang như hổ, iêu này không sai chút nào, hơn nữa Cố Thành Trung đã lâu còn không ăn thịt.
Hoàn toàn là một con sói đói, cô có thể tưởng tượng được số phận của cô như thế nào.
Khi trời tối, cô liền bắt đầu run rẩy.
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, cô cũng run rẩy.
Ngày kế đến, cơ thể nhỏ bé sắp run thành cái sàng.
Trong nhà, câu nói có lực uy hiếp nhất là…
“Hứa Trúc Linh, em có tin anh làm em không xuống giường được hay không?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, ngay lập tức gật đầu một cách ảo não.
Tin.
Cô không muốn cũng phải muốn.
Cô đợi được lúc bà dì đến, vừa cười vừa nhảy, thậm chí còn không cảm thấy đau.
Cô tưởng rằng đã tránh được một kiếp, nhưng không nghĩ đến thế giới của người trưởng thành thật đáng sợ.
Cô là một chú bê con mới sinh và được một tài xế già như Cố Thành Trung đưa đi xa hơn.
“Chồng ơi, em có thể nghỉ một ngày được không?” Cô run rẩy mà hỏi.
“Có thể, một tháng nghỉ một lần.
Thành Trung cũng nhân từ, cũng hiểu rõ cơ thể cô, quả thực không thể chịu được sự kích thích liên tục đến như vậy.
Nhưng mùi vị của cô gái nhỏ này quá tuyệt vời khiến anh mỗi thể cầm lòng, liên tục đòi hỏi nhiều lần.
“Một lần… một năm có thể chứ?”
“Hứa Trúc Linh, em muốn chết có phải không!” Cố Thành Trung không khách khí mà hét lớn lên với cô.