“Giao Minh Châu cho cô trước nhé, tôi đi tìm Christie hỏi cho rõ ràng.”
“Ừ, anh yên tâm đi đi, trên đường chú ý an toàn”
Thiện Ngôn vội vàng đến bệnh viện, Christie vẫn đang chăm sóc đứa trẻ lớn!
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, vừa nhìn đã biết cô ta đã khóc từ nãy đến giờ.
Christie cau mày khi thấy anh đến: “Anh tới đây làm gì?”
“Tôi không biết chuyện Bạch Minh Châu mang thai, nhưng cô lại biết, còn giữ đứa bé làm của riêng. Lúc đó các người…có phải đã có giao hẹn gì không? Chắc hẳn cô đã nói gì đó với Bạch Minh Châu đúng không?”
“Bây giờ anh đang giúp Ôn Mạc Ngôn khởi binh hỏi tội sao?”
Cô ta nói với vẻ không hờn giận gì cả.
“Tôi chỉ muốn biết sự thật, tôi chỉ muốn biết cô ấy đã phải chịu đựng như thế nào!”
“Bây giờ Ôn Mạc Ngôn đã chết, tôi cũng không có gì phải giấu giếm nữa! Tôi nói cho anh biết, không chỉ có tôi ngăn cản, mà ngay cả người chị dâu tốt nhất của anh… Không, anh bây giờ là nhân cách thứ hai, không ai biết, chỉ có một mình Bạch Minh Châu biết đúng không?”
“Lúc đó không phải một mình tôi chia rẻ bọn họ, chính là Ôn Thanh Hoàn! Ôn Thanh Hoàn đã dùng quyền làm chủ nhà họ Ôn để hy sinh hôn nhân của anh ấy, nhưng chị ta biết rõ tính cách của Ôn Mạc Ngôn, anh ấy nhất định sẽ thà chết chứ không chịu bỏ cuộc, nên chị ta đã đi tìm Bạch Minh Châu.”
“Bảo Bạch Minh Châu buông ta để giúp đỡ cho sự nghiệp của nhà họ Ôn. Bạch Minh Châu muốn tốt cho Ôn Mạc Ngôn nên đã bằng lòng chịu ủy khuất và đồng ý điều đó. Anh xem, hai người này thật n Mạc Ngôn vì cô ấy mà bằng lòng trả giá tất cả, còn cô ấy vì Ôn Mạc Ngôn mà bảng lòng buông bỏ tất cả. Một người bị gia đình bó buộc, một người cái gì cũng không nói, cho nên mới biến thành cục diện như bây giờ đấy”
“Ôn Thanh Hoàn!”
Thiện Ngôn lẩm bẩm cái tên này.
Người thân đáng kính nhất của Ôn Mạc Ngôn, nhưng cô ấy đã giáng cho anh ta một đòn chí mạng: “Ôi, đúng là một vở kịch lớn! Ôn Mạc Ngôn đã chết, nếu không khi biết được chân tướng sự việc, anh ta sẽ suy sụp như thế nào đây. Một đám các người lợi dụng tình yêu của họ đối với nhau. Các người biết Bạch Minh Châu sẽ vì Ôn Mạc Ngôn mà từ bỏ tất cả mọi thứ, cho nên khi Ôn Mạc Ngôn không đề phòng, các người đã đi tìm Bạch Minh Châu?”
“Nhưng sau khi Ôn Mạc Ngôn kết hôn, tình yêu đối với Bạch Minh Châu cũng không hề nguội lạnh mà còn nhiều hơn, cuối cùng vết thương lòng đã trở thành thương tật. Cô như vậy mà cũng xứng làm vợ của anh ta sao?”
Ôn Mạc Ngôn tức giận lớn tiếng, bàn tay to bóp cổ cô ta một cách không thương tiếc.
“Ôn Mạc Ngôn còn nghĩ rằng mình mắc nợ cô, nhưng kết quả là cô mắc nợ anh ta nhiều lắm. Cô đã làm hại một mạng người đấy!”
“Hahaha, haha…”
Christie không cầu xin sự thương xót, ngược lại còn cười to hơn.
“Tôi không đến được với Ôn Mạc Ngôn thì Bạch Minh Châu cũng không được. Anh thích Bạch Minh Châu, Ôn Mạc Ngôn cũng thích cô ta, nhưng các người vẫn không hề đạt được gì cả. Đây là một chuyện hả lòng hả dạ, có thể đây là số mệnh, đó là số mệnh phải sống cô đơn suốt cả quãng đời còn lại”
“Người phụ nữ này điên rồi, bây giờ tôi sẽ giết cô!”
Thiện Ngôn không kiềm chế được cảm xúc, gắn từng chữ mà nói.
Anh siết chặt tay, và Christie cũng không hề giấy giụa mà bình tĩnh nhắm mắt lại.
Ôn Mạc Ngôn đã không còn, mọi cố gắng của cô ta cũng sẽ trở nên vô nghĩa.
Nhưng đúng lúc này, đứa bé trên giường đã khóc.
Trái tim của Christie run lên, lập tức mở mắt ra, không biết lấy sức lực ở đâu ra mà đẩy Thiện Ngôn ra.
Cô ta bế đứa trẻ lên và nhẹ nhàng dỗ dành.
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc, để mẹ xem con đi tiểu hay là đói bụng nào.”
“Mẹ sẽ thay tã cho con nhé, chờ một chút, mẹ lau mông cho con”
Ngay cả khi đứa trẻ này không phải của cô ta, cô ta vẫn vô cùng dịu dàng.
Bởi vì khi đứa trẻ này lớn lên, nó phải gọi cô ta là mẹ, gọi Ôn Mạc Ngôn là bố!
Thiện Ngôn cũng tỉnh táo lại khi nghe tiếng khóc của đứa trẻ.
Anh ta quan sát động tác thuần thục của Christie, ánh mắt của cô ta nhìn đứa bé vô cùng dịu dàng.
Cô ta không tệ, nếu thật sự hung ác, Bạch Minh Châu đã chết từ lâu, đứa nhỏ này cũng sẽ trở thành cái gai trong mắt cô ta.
Cô ta đã chăm sóc con của người khác như con đẻ của mình, điều này cho thấy bản chất của cô ta rất thiện lương.
Nhưng tại sao cô ta lại không chịu buông tha Ôn Mạc Ngôn chứ?
“Christie, vì có đứa nhỏ ở đây nên tôi sẽ không làm cô tổn thương, tự cô lo đi.”
Thiện Ngôn lạnh lùng nói.
Sau đó, anh ta quay lưng bỏ đi, trong khi Christie ôm chặt lấy đứa trẻ, áp má mình vào má đứa nhỏ, không ngừng rơi nước mắt.
Ra khỏi bệnh viện, màn đêm đã nặng trïu buông xuống.