Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251


Bên trong phòng bệnh không có ai khác, Hứa Trúc Linh mở rộng cổ áo để Cố Thành Trung nhìn qua vết thương của cô.


Vết thương ngay ngực là nghiêm trọng nhất, nổi lên vô số bọt nước nhỏ đã bôi thuốc mà vẫn không có tác dụng.


Cố Thành Trung liếc qua một cái, cũng nhìn thấy khối tròn trịa xinh xắn kia, vội vàng thu hồi ánh mắt.


“Ai giúp em bôi thuốc?”


“Ngọc Vy.”


“Vậy thì được.”


“Được cái gì?” Hứa Trúc Linh có chút không hiểu.


Ngay lúc này, Cố Ngọc Vy đi lấy thuốc trở lại bèn đẩy cửa bước vào, thấy Cố Thành Trung liền nhanh chóng chạy tới xin lỗi, dù sao chuyện này cũng do cô mà ra.


Cố Thành Trung lúc này mới biết chuyện Cố Ngọc Vy chạy đi coi mắt, không nhịn được mà nhíu mày mà không tiện nổi giận ngay đây.


“Trở về dạy dỗ em sau.”


“Haizz, em cũng biết nhất định sẽ bị mắng. Em giúp Trúc Linh đổi thuốc, anh đi bưng giúp em một chậu nước tới đây đi.”


“Anh thay thuốc, em đi bưng nước.” Cố Thành Trung cầm lấy thuốc bôi.


“Anh à, em là bác sĩ, tay nghề khẳng định là thành thục chuyên nghiệp, để em.”


“Cô ấy là người phụ nữ của anh.” cố Thành Trung nói một cách hiển nhiên.


Cố Ngọc Vy nhất thời hiểu ra, ngây người tại chỗ.


Cô cũng là phụ nữ mà, đến nỗi phụ nữ cũng không thể đụng vào luôn sao?


“Anh ba, em là bác sĩ, cũng có đạo đức nghề nghiệp, huống chi em còn là nữ, còn có thể làm ra chuyện gì với cô ấy?”


“Anh nghi ngờ mày là les.” “Mẹ nó, anh có phải là anh của em không vậy, lời vậy cũng nói ra được. Bỏ đi, anh muốn làm gì làm đi, là lỗi em không nên đi quấy rầy mấy người.”


Cố Ngọc Vy bưng một chậu nước tới, từ chối cẩu lương mà ngay lập tức xoay người rời đi.


Cô còn muốn đi điều tra xem chuyện vô liêm sỉ đó rốt cuộc là do ai làm ra, cái nồi lớn như vậy mà dám bắt cô đội, cô đã muốn phát điên rồi.


Cố Thành Trung giúp Hứa Trúc Linh thoa thuốc, thuốc bôi lành lạnh được anh dùng bàn tay ấm áp bôi lên, tạo thành một cảm giác thoải mái khó có thể diễn tả bằng lời.


Động tác của anh nhẹ nhàng, cô vốn rất đau nhưng không biết tại sao, tựa như tay anh có ma lực khiến cô dần quên mất đau đớn.


Ngón tay út của anh vô tình chạm vào da cô, cô lại cảm nhận được người anh khẽ run lên rồi căng cứng trong chớp mắt, khiến cô không khỏi cảm thấy buồn cười.


Anh ấy sao còn khẩn trương hơn mình thế này, cũng không phải anh bị thương.


“Chú ba Cố, anh khẩn trương cái.”


Cố Thành Trung bị cô phát giác, mặt mũi tỏ vẻ không khỏi nén giận, gõ đầu cô một cái.


“Không đau phải không? Còn dám đùa giỡn với anh?”


“A, là anh tự mình chuốc khổ đòi bôi thuốc đấy chứ! Giúp em bôi thuốc, anh còn không tự kiềm chế được, đàn ông mà, thật là tự làm bậy mà!”


“Bài tập hôm nay đã xong chưa? Tối anh sẽ kiểm tra.”


“Không phải chứ, em đã như vậy rồi, anh còn bắt em làm bài?”


“Không cần thi lại sao? Em lần này còn khiến anh mất mặt, coi chừng anh đem mông em đánh nát.”


Cổ Thành Trung hung hăng nói.


Hứa Trúc Linh nhất thời sợ hãi, nào dám nói thêm câu nào.


Anh là lão đại, anh nói gì cũng đúng.


Cố Thành Trung không yên tâm cô ở bệnh viện một mình liền dẫn cô tới phòng làm việc.


Cô cũng không phải lần đầu tới đây, mọi người cũng không thấy lạ nữa. Chỉ lát sau Cố Thành Trung nhận được cuộc gọi từ Cố Ngọc Vy.


“Anh, rất kỳ lạ.” Câu đầu tiên mang theo giọng điệu nặng nề.


“Nói thế nào đây…” Cố Ngọc Vy đem mọi chuyện giải thích toàn bộ: “Em quả thật là chướng mắt thằng nhãi kia, nhưng em tuyệt đối không ra tay đánh người, hơn nữa còn là loại lén lút đáng khinh như vậy. Khinh thì khinh nhưng lúc nãy em cũng ghé qua xem thử tên nhãi đó thế nào, hắn vừa thấy em liền ôm đầu nói là em sai người đến, những người đó cũng luôn miệng nói cầm tiền của em mà ra tay.”


“Quá rõ ràng, là cố ý đổ hết mọi chuyện lên đầu em. Hơn nữa, em cũng điều tra tên kia, bố hắn cùng với nhà của chị dâu có quan hệ không tệ, đều là gia đình quyền thế, lần này vốn muốn hợp tác với anh cả một hạng mục, nếu được phê chuẩn tiến hành khởi công thì phần lợi nhuận thu được không thể coi thường. Nhưng vì chuyện này mà chuyện hợp tác bị hủy bỏ, nhà hắn với nhà chị dâu cũng trở mặt thành thù.”


“Dù đánh người vu hại em, để em gánh tội thay, nhưng chuyện này ngược lại lại có lợi với anh ba. Bây giờ anh cả không đoạt được hạng mục, cũng gây ra chút sóng gió gì, lại còn anh ba không thua kém gì ở trước mặt. Hẳn là có người mượn danh nghĩa của em, âm thầm giúp anh ba, nên em đành chịu thua thiệt mà im lặng nhịn xuống.” “Em dù có tội lỗi tày trời, vẫn là con út trong nhà, anh cả có hận em cũng không thể làm gì được. Đối phương. tựa như hiểu rất rõ nên gây khó dễ chỗ nào. Anh, anh nói xem có kỳ lạ không?”


Sau khi nghe xong, Cổ Thành Trung nhíu mày.


“Chuyện này giao cho anh, anh sẽ điều tra toàn bộ, em không cần quan tâm.”


“Ừm, em cũng nghĩ vậy, chuyện này dây dưa hơi rộng, năng lực em có hạn cũng không tra được gì, chỉ có thể giao lại cho anh ba.”


“Chỉ là, anh ba cảm thấy người này là địch hay là bạn?”


“Là bạn.”


Cố Thành Trung lập tức nói ra không chút do dự, trong đầu chợt thoáng qua một bóng người.


Cố Ngọc Vy nghe vậy có chút kinh ngạc, chẳng lẽ anh ba biết là ai?


“Anh biết?”


“Trước mắt vẫn chưa xác định, phải tra kỹ hơn đã.”


“Ừ, tối về sớm chút, em nấu một bữa cho mọi người, cũng coi như bồi thường cho Hứa Trúc Linh.”


Cô khẽ cười.


“Được, bọn anh sẽ về sớm một chút.”


Sau khi cúp điện thoại, Cố Thành Trung trực tiếp phái người đi thăm dò bên thế giới ngầm.


Nếu như anh đoán không sai, hẳn là người kia.


Thật đúng là thâm tàng bất lộ!


Tối về, Cố Ngọc Vy đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, rất nhiều món là những món Hứa Trúc Linh thích ăn, cũng có món yêu thích của Cố Thành Trung.


Bữa cơm này vô cùng vui vẻ, Cố Ngọc Vy cũng không ngủ lại.


Nhưng đến tối Cố Chí Thanh gọi điện thoại tới, nói Cố Ngọc Vy chưa về nhà.


Ngược lại La Thanh Nhã lại âm ï chạy đến nhà cũ, nói Cố Ngọc Vy hơn nửa đêm chạy đến nhà chị ta, đem nồi chén gáo chậu đập nát.


Cố Triệt ra ngoài xã giao không có nhà, La Thanh Nhã lại đánh không lại Cố Ngọc Vy, chỉ có thể khóc lóc om sòm.


Mà Cố Ngọc Vy đâu…


Điện thoại Cố Thành Trung báo có tin nhắn, là Cố Ngọc Vy gửi tới.


Cô tối nay lên máy bay, phải trở về xử lý công việc, dù sao thuyên chuyển cũng cần báo trước.


Cô không muốn chờ Nguyên Doanh về gặp mặt nên rời đi trước thời hạn.


Hóa ra… Đây là bữa cơm tạm biệt, chẳng trách lại thịnh soạn như vậy.


Hứa Trúc Linh vừa nghĩ tới cả ba người đều không thoải mái, trong lòng cũng có chút bế tắc.


Rất nhanh đã đến tết nguyên tiêu, không khí nhà cũ có chút nặng nề bởi chuyện của Cố Ngọc Vy.


Qua nguyên tiêu, năm này cũng coi như kết thúc, Hứa Trúc Linh đem hình và video khoảng thời gian này gửi hết cho Diên, dù cậu bé chưa trả lời lân nào.


Cô cũng bắt đầu thi lại, lần này cũng không vứt bỏ mặt mũi của Cố Thành Trung nữa, hoàn toàn qua môn.


Cuối tuân này Tập đoàn .J&C tổ chức khám sức khỏe cho toàn thể nhân viên, chia làm hai tốp, gần như bao trọn cả bệnh viện.


Cố Thành Trung cũng đưa Hứa Trúc Linh tới, sắp xếp cho cô kiểm tra toàn bộ từ trong ra ngoài.


Hứa Trúc Linh đi theo bộ phận thư ký do Khương Anh Tùng lãnh đạo, người không nhiều, khám tại bệnh viện thành phố nên tốc độ khá nhanh.


Hôm nay Cố Thành Trung cũng định tới, nhưng công việc bê bộn không thể phân thân, nên chỉ có thể chờ sau đó bác sĩ tư nhân đến kiểm tra một lần.


Quá sướng rồi, vậy mà còn có bác sĩ tư nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK