Lúc này Hứa Trúc Linh mới thở phào nhẹ nhõm và thả lỏng người. Khoảng thời gian vừa rồi cô sống trong lo âu, luôn cảm thấy như có một vật nặng đè trên đỉnh đầu khiến cô không thở nổi.
Rồi một hôm Cố Thành Trung trở về với sắc mặt khó coi, khi Hứa Trúc Linh hỏi han sự tình thì anh dường như muốn nói lại thôi, giống như không muốn thừa nhận sau khi biết tất cả chân tướng.
“Trúc Linh, anh hi vọng dù cho chân tướng có thế nào thì em vẫn có thể tiếp nhận”
“Josh… Josh xảy ra chuyện rồi sao?”
Hiện giờ sống chết của .Josh vẫn chưa rõ, nhưng thủ phạm thật sự ở phía sau thì..” Cố Thành Trung ngập ngừng không biết phải nói tiếp thế nào.
Hứa Trúc Linh nhíu mày, cô ý thức được sự tình không hề đơn giản như tưởng tượng của cô.
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Vậy… vậy em có thể cùng anh đi xem chân tướng sự việc không? Em cũng muốn biết đáp án”
“Được!”
Lần này Cố Thành Trung không ngăn cản cô nữa, có lẽ nên để cô biết rõ bộ mặt thật của người kia.
Những lời anh nói hôm nay khiến cho cô vô cùng thấp thỏm trong lòng, cả đêm không ngủ được. Hôm sau trên đường đi, cô tựa vào Cố Thành Trung nghỉ ngơi được một lúc.
Lúc cô tỉnh dậy thì xe đã dừng trước mặt tòa lâu đài sừng sững.
Đây là tòa lâu đài của Kettering, tổng thể kiến trúc toát lên vẻ vô cùng nguy nga.
Đây là nơi ở của Diên.
Cô bàng hoàng nhìn anh, chẳng lẽ nguyên nhân khiến anh muốn nói lại thôi là bởi vì Diên có liên quan đến sự việc lần này ư?
Nếu Diên là người đứng sau sai khiến, vậy ai là người bị hại?
“Vào thôi, tất cả chân tướng đều ở bên trong, những gì em làm có đáng giá hay không… vào xem câu trả lời của anh ta là biết”
Cố Thành Trung bình thản nói ra lời này, anh không sợ cô sẽ không tiếp nhận nổi đả kích lớn như vậy, cho dù có sợ thì anh vẫn phải để cô hiểu rõ.
Vì một con người máu lạnh vô tình mà dẫn vặt khổ sở, mãi không thể buông bỏ khúc mắc là một việc không đáng giá cỡ nào chứ.
Hứa Trúc Linh bước xuống xe bị vấp một cái, may mà Cố Thành Trung đỡ kịp nên người không bị sao. Chỉ là hai chân của cô run cầm cập, mỗi bước đi đều run rẩy.
Hứa Trúc Linh đi vào thì đã thấy người đã đứng đông đủ ở bên trong, có phu nhân, Diên, Cố Thiện Linh và cả Phó Minh Tước.
Tình cảnh này hệt như một hội đồng xét xử ba Hội thẩm.
“Phu nhân, Josh đâu?” Cố Thiện Linh gấp gáp hỏi, tay siết chặt thành đấm, vẻ mặt anh ta nghiêm nghị định xông lên phía trước thì bị Cố Thành Trung ngăn lại.
Phu nhân tức giận lên tiếng: “Josh bị Phó Minh Tước ra tay tàn độc đã mất tích rồi. Phó Minh Tước ở ngay trước mặt, cậu không tìm cậu ta đối chứng lại hỏi tôi? Đây là nhà Kettering, há có thể cho phép các người làm loạn, không coi ai ra gì ở đây!”
Phó Minh Tước bật cười thành tiếng, trào phúng nói: “Phu nhân bắn một mũi tên trúng hai đích thật là xuất sắc! Vừa giáng họa cho Lance, kéo anh ta rớt đài rồi nhân cơ hội đưa đứa con yêu quý của mình lên. Hại tôi phải trốn chui trốn lủi, chẳng phải bà còn muốn giết người diệt khẩu, người chết hết đối chứng sao?”
“Câm miệng, ai cho cậu ăn gan hùm mà dám ở đây nói xăng nói bậy?”
“Strzyga, đưa cậu ta ra ngoài, ai dám chống lại thì cứ thẳng tay trừng trị”
“Thôi mẹ, việc đã đến nước này cũng không giấu nổi nữa.
Nếu việc đến tai bố thì mọi người đều sẽ khó xử: ạ lùng lên tiếng ngăn cản, đôi mắt phượng lúc này trầm tĩnh, hai con ngươi màu xanh toát lên vẻ âm u, không chút cảm tình.