Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 124 “Chị dâu?”


Chị ấy chính là bạn gái của Cổ Thiện Linh sao?


Hai người sắp bước vào lễ đường, nhưng lại chết bất đắc kỳ tử rồi vĩnh viễn xa cách.


Cố Thành Trung chấp nhận người chị dâu này từ tận đáy lòng tán, tất nhiên cô cũng phải gọi chị dâu theo.


“Chị…Chị dâu.”


Cô vội vàng chỉnh trang lại mình, thay đổi thái độ, cảm nhận được cảm giác gia trưởng quen thuộc.


“Thành Trung, chị không ngờ cậu lại có phúc như vậy, tìm được một người vợ xinh đẹp đến thế. Lần đầu gặp nhau, vậy mà lại bằng cách này, có chút không ổn lắm. Chị tên Ôn Thanh Hoàn, em có thể gọi chị là chị Hoàn, đừng gọi chị dâu, chị có chút ngại.”


“Chị Thanh Hoàn.”


“Chị gọi là để nhờ Thành Trung tới đây giúp chị đàm phán một bản hợp đồng tương đối khó giải quyết, bản hợp đồng này rất quan trọng với nhà họ Ôn. Em cũng có thể đi theo Hàn Châu tới đây, chị muốn chuẩn bị chút quà gặp mặt.”


“A? Em không qua đâu, tiếng Anh của em cũng không tốt lắm, miễn cưỡng cũng chỉ có thể giao lưu được. Chú ba Cố đi làm việc, em có thể làm gì được? Em còn phải đi học nữa.”


“Thành Trung, ý của cậu thì sao?” “Chị muốn khi nào tôi tới, tôi đi chuẩn bị.”


“Hạng mục và thời gian chị sẽ gửi cho cậu, chỉ chờ tin nhắn của cậu. Em tên Hứa Trúc Linh đúng không, Thành Trung thường xuyên nhắc tới em với chị, nói em là một con mèo con. Hy vọng chúng ta có thể sớm gặp nhau một chút, chị nghĩ chúng ta ở chung hẳn là sẽ rất vui vẻ.”


“Được rồi, không quấy rầy hai người nữa, tạm biệt.”


Ôn Thanh Hoàn tắt điện thoại, sau đó Cố Thành Trung nhìn tên hạng mục, không khỏi hơi chau mày lại.


Hợp tác với gia tộc lớn như vậy, khó trách ngay cả Ôn Thanh Hoàn cũng không chắc chắn.


Xem ra cần phải đi một chuyến, giúp chị ấy một chút.


Mà Hứa Trúc Linh lại đang suy nghĩ, mèo là ý gì?


Toàn thân cô có chỗ nào giống mèo chứ?


“Em rất giống mèo sao?”


“Chỗ nào không giống, lúc dịu dàng thẹn thùng động lòng người, khi hung dữ thì móng vuốt sắc bén, quả thực giống nhau như đúc.”


“Đây là anh đang khen em hay là đang chê bai em? Lần trước em và anh cãi nhau, chị Thanh Hoàn không biết phải không?”


“Biết, chính là chị ấy nói với anh, nói em hiểu lầm, anh mới biết là mình đã làm em phải ghen”


“Vậy chẳng phải là em rất mất mặt sao?”


Sắc mặt Hứa Trúc Linh đỏ lên, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.


Đúng là mất mặt đến tận nước ngoài mà.


Cố Thành Trung cười cười, nghĩ đến vụ án kia, nhéo nhéo gương mặt cô rồi nói: “Hợp đồng này của Thanh Hoàn rất khó giải quyết, anh phải mau chóng qua đó chuẩn bị. Lần này đi có lẽ sẽ tới nửa tháng, đúng là anh rất không yên lòng về em.”


“Anh sẽ cắt đứt liên lạc sao?”


Hứa Trúc Linh lo lắng, cánh tay nhỏ nắm chặt ống tay áo của anh.


Cô nhớ tới lần trước Cố Thành Trung mất tích, dường như bốc hơi khỏi cuộc sống này.


Cô cảm thấy rất bất an, sợ anh gặp chuyện ngoài ý muốn.


Không rõ tung tích của anh, loại cảm giác này thật sự không dễ chịu.


Cô không hy vọng nó xuất hiện lần thứ


Cô đã sinh ra tính ỷ lại vào anh hai.


Cố Thành Trung bắt gặp đôi mắt đầy mờ mịt của cô, bên trong đều là bất an.


Anh hơi hơi đau lòng, bàn tay to đẩy tóc mái ở giữa trán cô ra rồi nói: “Lần này sẽ không cắt liên lạc, nếu anh thất hứa với em, thiên lôi sẽ đánh vào đầu anh.”


“Lời thề không đủ nặng!”


“Anh thật kỳ lạ, nam nữ chính trong phim truyền hình không phải là như vậy.”


“Anh cũng không ngốc, trên phim truyền hình chỉ cần nam chính thề độc một câu, nữ chính sẽ đau lòng lấp kín miệng anh ta. Nói, đừng thề độc như vậy, em tin tưởng anh!”


“Làm ơn đi, loại phim không có chỉ số thông minh này em đã không xem từ lâu rồi, em đã xem phim cung đấu rất nhiều năm rồi. Huống hồ, anh là người đã có vết xe đổ, danh dự của anh đối với em không được tốt lắm đâu!”


“Vậy em nói xem, anh phải thề như thế nào? Thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được sao?”


“Nếu anh thất hứa với em, vậy thì em cũng sẽ thất hứa! Xem ai sợ ai!”


“Đúng là sợ em rồi” Cố Thành Trung mềm lòng, ôm cô vào trong lòng.


Buổi tối Cố Thành Trung lên máy bay, Hứa Trúc Linh giúp anh thu dọn đồ đạc. Anh đột nhiên phải đi, đúng là có chút tiếc nuối.


Cô đưa anh đến sân bay, thời gian kiểm tra an ninh sắp tới rồi.


“Anh phải đi rồi, liên lạc qua điện thoại nhé. Anh không đưa Khương Anh Tùng đi theo, cho anh ta ở lại chăm sóc em. Nhớ phải ngoan ngoãn đấy.”


“Chờ một chút!”


Hứa Trúc Linh siết chặt bàn tay nhỏ, lấy hết can đảm, nhón mũi chân nhanh chóng hôn nhẹ lên cánh môi anh.


Ngay sau đó, gò má cô đỏ bừng.


“Đây là đánh dấu, che đánh dấu của em lại, anh chính là người của em. Em biết ở nước ngoài có rất nhiều em gái tóc vàng mắt xanh, dáng người tốt, chỗ lồi chỗ lõm! Nhưng mà toàn bộ những người đó không liên quan gì tới anh, anh là người có gia đình, anh phải nhớ kỹ ở nhà anh còn có cô vợ sắp cưới đang gào khóc đòi anh đút cơm, có biết chưa?”


Hứa Trúc Linh nghiêm trang nói.


Khi người đàn ông đi ra ngoài thì phải dặn dò thật kỹ, không thể để anh ấy quên mất những điều cơ bản đó được.


Cố Thành Trung bị dáng vẻ này của cô chọc cười.


Đột nhiên rời đi đúng là tiếc nuối, rất muốn đóng gói cô mang đi theo.


“Biết rồi.”


Nói xong, anh cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên trán cô, giống như lông chim lướt qua trên mặt nước, trong lòng hơi dâng lên một tầng gợn sóng.


Cả người Hứa Trúc Linh hơi cứng đờ.


Nụ hôn này khác với ngày xưa, dịu dàng lưu luyến hơn mấy phần, còn mang theo sự không nỡ rất nặng nề.


Cô có thể cảm nhận được.


“Đây là đánh dấu của anh, em cũng không cần nhìn người đàn ông khác, phim truyền hình cũng không được! Khương Anh Tùng, để ý cô ấy thật kỹ cho tôi, nếu cô ấy dám nhìn người đàn ông nào khác quá mười giây, không đúng, ba giây! Lập tức báo cáo cho tôi.”


“Hả? Em cũng đâu yêu cầu anh nghiêm khắc như vậy chứ.”


Bây giờ em có thể yêu cầu rồi đấy!”


“Bỏ đi. Xem như anh lợi hại!”


Hứa Trúc Linh nhụt chí nói.


Cuối cùng, Cố Thành Trung lên máy bay. Cô ngồi ở đại sảnh sân bay nghỉ chân thật lâu,


Khương Anh Tùng nói: “Cô Hứa, nếu còn tiếp tục như vậy, cô sẽ trở thành hòn vọng phu mất! Ông chủ đã đi rồi!”


“A, đột nhiên khó chịu quá, đi ăn một chút gì đó đi.”


“Được.”


Cô Hứa đúng là không có lúc nào không quên được việc ăn uống!


Mấy ngày sau khi Cố Thành Trung rời đi, Hứa Trúc Linh vẫn sinh hoạt như bình thường,


Tuy rằng không có anh rất không thoải mái, nhưng mà cô cũng không phải không có chuyện gì để làm,


Chỉ là những đề toán nâng cao đó cũng đã đủ để tra tấn cô rồi,


Mỗi ngày đều cần Cố Thành Trung hướng dẫn chỉ đạo, mới có thể hiểu rõ những ký hiệu đó,


Công việc của Bạch Minh Châu cũng đi vào quỹ đạo, bởi vì lần trước ra điều kiện với Cố Thành Trung, bây giờ cô ấy đã trở thành nhân viên chính thức,


Lại là một ngày cuối tuần, hội học sin tổ chức ăn cơm với nhau,


Cố Thành Trung nhận được tin tức này, ba dỗ dành năm ra lệnh, dặn dò cô không được uống rượu, hơn nữa còn nói Khương Anh Tùng canh chừng cô,


Mỗi lần Hứa Trúc Linh uống xong rượu đều không nhớ gì cả, cũng không biết sau khi mình say rượu rốt cuộc đã làm chuyện hoang đường gì?


Cố Thành Trung dường như rất sợ cô uống rượu, chẳng lẽ sau khi mình say rượu, khuôn mặt sẽ trở nên đáng ghét, mở to cái miệng máu sao?


Nếu lần sau có cơ hội, nhất định phải trang bị ở nhà một cái camera quan sát,


Bữa tiệc hôm nay còn có một mục đích khác,


Ngôn Phúc Lâm muốn từ chức hội trưởng trước, lấy được tư cách trao đổi sinh viên, ra nước ngoài học tập nửa năm,


Nghe nói trường học ở nước ngoài đã gửi lời mời cho Ngôn Phúc Lâm từ lâu, nhưng Ngôn Phúc Lâm vẫn chưa nhận lời,


Lần này lại đột nhiên đồng ý, thậm chí trường học ở nước ngoài cũng chưa cho anh ta tham gia thi kiểm tra mà đã vội vàng gọi anh ta nhanh chóng qua đó,


Hứa Trúc Linh không biết có phải anh ta là vì mình hay không, trong lòng có chút băn khoăn,


Địa điểm là do Ngôn Phúc Lâm chọn, là một khách sạn năm sao cao cấp. Ngôn Phúc Lâm đi đón Bạch Minh Châu thì gặp được cô ở cửa,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK