Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 500


Cô tắm xong, Cổ Thành Trung đã thay xong quần áo.


Anh không mặc vest mà mặc một chiếc áo choàng đen, bên trong là chiếc áo len xám nhạt kết hợp cùng quần vài đen.


Màu sắc trầm tối nhưng anh mặc lên lại đặc biệt khôi ngô, trẻ trung không hề giống với người đàn ông sắp ba mươi tuổi, nói là người đàn ông mới hai mươi tuổi đầu cũng không quá đáng.


Đẹp trai như vậy thời gian cũng thiên vị một chút, đúng là đẹp đến thần tiên còn phải ghen tị. “Hôm nay anh không phải đi làm sao?”


“ở nhà với em “Tại sao?”


“Vợ vừa mới về, muốn ở nhà trông nom không thì không tâm”


“Anh sợ em chạy trốn sao?”


Cũng có thể cho là như vậy, Hứa Trúc Linh, cách suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Anh đã quyết sẽ làm, những việc những người anh nhận định, không ai có thể thay đổi. Cách nghĩ của phụ nữ có thể rất phức tạp, anh co rằng anh đã hiểu em nhưng giờ anh phát hiện em phức tạp hơn rất nhiều.”


“Nếu phụ nữ là một cuốn sách vậy thì anh chỉ có thể đọc thật kỹ cuốn sách là em, anh muốn em hiểu rõ một cách trọn vẹn nhất. Khi đó anh có thể tránh được những chuyện xảy ra khi trước, anh không muốn cãi nhau, chiến tranh lạnh, giận hờn với em, chỉ muốn sống thật tốt cùng em.”


Giọng anh nhẹ nhàng, du dương, sâu lắng và đầy tình ý.


Anh đến gần cô nhưng cô bất giác lùi lại.


Vì từ trường quanh anh quá lớn.


Cuối cùng cô đụng phải tưởng, không thể lùi được


Anh cúi người, hôn lên đôi môi cô.


Dịu dàng và ấm áp. “Um…” nữa. Cô muốn vùng ra nhưng không còn đường phần kháng


Mười ngón tay đan mười ngón tay.


Hơi thở cô trở nên gấp gáp, lồng ngực không ngừng hô hấp.


Một lúc sau anh mới buông cô ra rồi ôm cô thật chặt, “Cảm giác như vậy mới đúng.”


“Cảm giác…gì?”


“Cảm giác được tình cảm của em dành cho anh vẫn như lúc trước. Anh không nghĩ được lý do để chúng ta chia xa, trừ việc sinh tử. Cho nên, em sau này đừng phí hơi sức nữa, anh không để em thoát khỏi bàn tay anh đâu. Lần này là anh sai, anh không nên giấu em mọi chuyện. Anh thừa nhận lỗi lầm, anh xin lỗi.”


“Ừm…em biết rồi.”


“Em cũng phải xin lỗi anh.”


“Cái gì?”


“Hứa Trúc Linh, anh xuống nước với em rồi em cũng phải xuống nước với anh. Em cũng sai, nhanh xin lỗi anh đi nếu không anh giận đây “Em.. em xin lỗi cái gì chứ? Cũng không phải là em biệt tăm biệt tích.


Em không ngoan


Có Thành Trung nói một cách không vui, anh nghiêng người cần vào cổ cổ.


Anh có dùng lực nên hơi đau, cô chưa kịp kêu thì anh đã bỏ ra.


Anh còn quay lại liếm láp,


Cảm giác tiếp xúc rất ẩm ướt, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy rầm ran.


Người cô bỗng mềm nhũn ra, tựa vào lòng anh, một chút sức lực cũng không có.


Anh có thể dễ dàng tìm ra điểm mẫn cảm của cô, khiến cô không cưỡng lại được.


Người đàn ông này…chính là người ông trời phải xuống giày vò cô mà. “Đây chính là sự trừng phạt.”


Anh ôm chặt lấy cô, dường như muốn hai người hòa vào làm một: “Em không cần xin lỗi anh, ở cạnh bên anh và yêu anh là được. Hứa Trúc Linh, chúng ta phải sống thật tốt. Người khác càng cho rằng chúng ta không thể bên nhau thì chúng ta càng phải sống thật hạnh phúc. Em đã cho anh nấm vị ngọt, giờ anh không thể nằm nổi vị đăng nữa.”


Nếu em muốn đi em cũng phải đưa anh đi cùng. hiểu chứ?”


“Đưa anh đi đâu cơ P “Cục dân chính, nhà em, bất cứ nơi nào cũng được, đừng rời xa anh”


Anh ôm cô thật chặt, chưa ôm lấy viên ngọc quý nhất trên đời, ôm cả thế giới, dù phải nhẹ nhàng cần thận nhưng quyết không buông tay.


Hứa Trúc Linh nằm trong lòng anh cảm nhận được hơi ấm nóng hổi, tim cô dần dần tan chảy. “Cổ Thành Trung thực ra anh không hề lý trí, luôn làm mọi thứ rối tung điên đảo khiến em không thể không đầu hàng”


“Lẽ nào em mong anh cho em thời gian bình tĩnh lại, để em dẫn dần quên lãng anh?”


“Anh không sợ bản thân sẽ làm sai sao?”


“Anh rất rõ thứ bản thân cần, trước giờ không hề mắc sai lầm. Hứa Trúc Linh, cái đầu em rất nhỏ, đừng có nghĩ lung tung rồi tự giày vò bản thân nữa được không? ĐI, xuống lầu ăn sáng rồi đi dạo chút.”


“Ha? O…”


Cô đang mơ hồ thì bị anh kéo xuống nhà, trên bàn đã bày ra rất nhiều món ăn.


Bánh mì quết mứt, thịt xông khói, trứng ốp lá, còn có cả sữa bò nóng hổi,


Chủ An vừa cười vừa nói: “Cô chủ, đây đều là câu chủ đích thân chuẩn bị cả day.”


“Anh đang lấy lòng em sao?”


“Ừm, ngồi xuống đi


Anh cũng không hề phủ nhận, nói luôn.


Trình độ nấu ăn của anh cũng bình thường nhưng ăn cũng khá ngon.


Ăn sáng xong, anh dẫn cô tới khu vui chơi, đi xem phim, ăn nhà hàng…


Có điều họ làm gì cũng rất biết điều độ, còn đeo cả khẩu trang vì sợ bị người khác nhận ra.


Không ngờ lúc đang xem phim có hai cô gái trang điểm rất xinh đẹp đi tới, một cô trong số đó đưa ra một chai nước: “Anh đẹp trai, chai nước này em không mở được giúp em mở được không?”


Hứa Trúc Linh nghe xong liền rướn mày.


Em gái này có ý gì không thấy hai bọn họ là một đội sao? Bong dựng báo Cổ Thành Trung mở hộ chai nước? Xung quanh không còn cậu trai nào sao? Đẹp trai thì đúng là hết cách, nhưng đã đeo cả khẩu trang rồi mà vẫn có người đến bắt chuyện?


Hứa Trúc Linh có chút bực bội, ngoảnh đầu đi chỗ khác.


Cổ Thành Trung lại như không hề phát giác ra, tự nhiên đón lấy chai nước khiến cô gái kia lòng vui pháp phới. “Của em nữa, em cũng không mở được.”


Cô gái bên cạnh cũng lên tiếng.


Hai chai nước đặt trước mặt anh.


Hứa Trúc Linh không chịu được nữa, nói: “Em vào nhà vệ sinh, anh cứ từ từ giúp người ta mở nắp.


Nói xong, cô không thèm nhìn lại, bỏ đi một cách bực bội.


Cô ở trong nhà vệ sinh rất lâu, càng nghĩ càng tức.


Đây rõ ràng là đang câu dẫn


Lần sau cô cũng tìm người đàn ông khác mở nắp hō!


Cô đợi đủ mười phút mới đi ra, thấy Cổ Thành Trung đang đứng bên ngoài đợi cô. mình đến đây làm gì?”


“Thấy em đi lâu quá, sợ em chạy mất “Hừ, em không thèm cái kiểu lên lén lút lút đó “Nè, đồ uống, lát nữa đi mua bỏng ngô


Cổ Thành Trung như làm ảo thuật, lôi ra hai chai nước từ phía sau lưng, đây không phải là hai chai nước của hai cô gái ban nãy sao?


Cô nhìn anh một cách nghi hoặc, có chút khó hiểu. “Anh mua lại của họ.”


“Ac…”


Tuyệt!


Lúc nãy cô còn tức không thở nổi, nhưng giờ lại nhếch mép cười một cái.


Anh ôm eo cô đi ra, vừa hay đụng phải hai cô gái lúc nãy, mặt họ tái nhợt, ánh mắt phẫn nộ nhìn hai người.


Cô còn thấy một trong hai cô gái vẫn còn cầm tờ hai trăm nghìn, chắc là Cổ Thành Trung đưa. “Trong túi anh vẫn có tiền lẻ à?”


“Đỗ em mua không đắt, không thể lúc nào cũng chi đem theo chi phiếu với thẻ ngân hàng được? Từ lần đầu tiên đi siêu thị với em, em mua cây kem có mười nghìn, nên anh đã quen để một ít tiền lẻ vào vi. Anh đổi nhiều tiền xu lắm, muốn đi gấp gấu bông không?”


“Sao anh biết em muốn gặp gấu bông “Em cứ nhìn con gấu mèo màu xanh nãy giờ mà


Hứa Trúc Linh nghe anh nói vậy bước chân liền dừng lại.


Cô Thành Trung cảm nhận được, ngoành lại nhìn “Sao vậy?”


“Anh để ý kỹ như vậy…không mệt sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK