“Cô thử xuống đó nhìn xem”
Cậu ta ngồi trên xe lăn, được Strzyga đứng đăng sau đẩy.
Một khi không thể tự đi được, cậu ấy vẫn còn phải phụ thuộc vào xe lăn.
Hứa Trúc Linh không thể không xuống xem, sau đó liền phát hiện ở phía dưới bãi biển có ánh đèn.
Phía trước là gió yên biển lặng, không nhìn ra được sự khác thường, cho nên cô không thấy có gì khác biệt.
“Trời ơi, thật là đẹp!”
Cô vui vẻ la lớn, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.
Ở đây, nước biển có màu xanh lam, nhìn đẹp đến nao lòng, “Đây là bờ biển tu nhân của tôi, tôi đã mua lại nó, về sau cô có thể thường xuyên đến đây”
“Là cậu trang trí bờ biển thành như thế này sao?”
“Không phải, chỉ có nơi này, địa hình đặc biệt, các loại cây cỏ dễ dàng sinh trưởng, nguồn nước cũng trong mát, như vậy sẽ hấp.
dẫn được rất nhiều loại sứa đến. Nơi này hẻo lánh, là tôi ngẫu nhiên phát hiện ra, nghĩ rằng cô sẽ thích…Cho nên, tôi liền mua lại, sao đó tự mình trang trí, hiện tại đã chứng minh quyết định của tôi là đúng.”
“Thích, đương nhiên sẽ thích, thật là đẹp!”
“Chuẩn bị ăn cơm thôi, cô cũng đói rồi “ừt Cô gật đầu, chân không ngừng bước trong nước.
Lúc này gió thổi đến, mặt nước gợn lên những con sóng.
Cô ném những viên đá nhỏ vào trong nước, làm gợn lên những con sóng màu xanh, nhìn vô cùng đẹp.
“Chờ đến khi hai chân của tôi khỏi hẳn, chúng †a sẽ cùng nhau đến đây, được không?”
“Được, lần sau tôi muốn mang theo cả Dao Dao đến, nếu Dao Dao biết có chỗ đẹp như vậy, chắc chắn sẽ rất vui thích”
“Được, tôi sẽ sắp xếp, ăn cơm thôi, đây đều là món thịt mà cô thích”
“Cảm ơn!”
Hứa Trúc Linh nói ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng, cậu ấy biết hôm nay tâm trạng của cô không tốt, cho nên mới đưa cô đến đây.
“Cô không cần nói những lời khách sáo đó với tôi”
Mọi chuyện cậu ấy làm đều là tình nguyện, chẳng lẽ còn cần lời cảm ơn từ cô sao?
Cô mím chặt môi, khẽ gật đầu, trong lòng đã thầm quyết định Sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng nhất định sẽ bảo vệ tốt người bạn này.
Chỉ sợ sức lực của bản thân có hạn.
Cô cùng cậu ấy ở lại bờ biển chơi đến tận mười hai giờ đêm, lúc đó rất muộn rồi, cô mới quay về.
Dao Dao đã ngủ, cô rón ra rón rén đến phòng tắm, tắm rửa cẩn thận, không dám phát ra âm thanh, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của đứa nhỏ.
Cô ở trong phòng tắm tắm rửa, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy có một bóng đen.
Cô nhíu chặt đôi lông mày, tập trung nhìn kỹ thì lại không thấy gì.
Cô nghỉ ngờ liệu có phải hôm nay quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác hay không.
Cô cùng không nghĩ nhiều, từ bồn tắm đứng dậy, chuẩn bị mặc quần áo.
‘Vào đúng lúc này, phòng tắm bị một người đẩy ra.
Cửa phòng ngủ đã khóa trái, nên cô cũng không có khóa cửa phòng tắm.
Cô tưởng Dao Dao tỉnh lại để đi WC, cũng không nghĩ nhiều.
“Dao Dao, đi vệ sinh thì chú ý, trên nền có nước, rất dễ…”
Cô xoay người, nhìn thấy người bước vào không phải Dao Dao.
Thân thể người đàn ông cao lớn ép sát cô vào góc tường.
Không đợi cô phản ứng lại liền cứ thế hôn lên đôi môi cô khiến cô đầu váng mắt hoa, không kịp phản ứng.
Cô mở to đôi mắt, đồng tử co rút lại, cô nhìn thấy rõ ràng đường nét người đàn ông ở trước mắt.
Đôi mắt thâm trầm, dáng người lãnh đạm.
Tại sao…Là anh!
Cô đã đồng ý với Cảnh Nguyệt Tây, cuộc phẫu thuật còn chưa được tiến hành, sao anh lại ở đây.
Cô phản ứng lại, liều mạng giấy dụa, nhưng sức lực người đàn ông vô cùng lớn.
Bởi vì cô ra sức dãy dụa, thân hình liền nghiêng ngả, hai người cùng ngã vào chiếc bồn tắm lớn ở bên cạnh.
Nụ hôn triền miên của anh khiến cho cả thân thể cô mềm nhũn.
“Cố Thành Trung…Anh định làm gì!”
“Làm chuyện vợ chồng”
Anh trả lời như chuyện này là chuyện thường tình, những câu nói của anh đã dọa cho cô sợ chết khiếp.
“Em… Em đã đồng ý với Cảnh Nguyệt Tây, không còn chút liên quan đến anh, anh rốt cuộc còn muốn sống hay không hả?”
“Anh muốn chết, cuộc sống không có em, anh cần mạng sống để làm gì?”
“Chỉ còn sống mới còn hy vọng!”
Hốc mắt cô đỏ hồng lên Anh không nghĩ đến sống chết của bản thân sao? Vì cô mà hy sinh cả mạng sống.
Cố Thành Trung thấy cô sắp khóc, nháy mắt liền ngẩn người.
Động tác trên tay cũng dừng lại, không dám nóng vội, sợ bản thân làm tổn thương cô.
Anh gắt gao ôm cô vào lồng ngực, trong lòng tràn đầy yêu thương, Giờ phút này, được ôm cô trong lòng thật tốt, cảm giác bình yên vô cùng, hận không thể cùng nhau đi đến khi già.
“Anh sẽ sống thật tốt, , cũng sẽ không để em rời xa. Biện pháp của em chỉ là hạ sách, anh đã tìm được một cách tốt hơn. Chúng ta không cần phải rời xa nhau, có biết hay không?”
“Không cần rời xa?”
Hứa Trúc Linh ngây ngẩn cả người, còn có biện pháp vẹn cả đôi đường như vậy sao?
“Anh biết suy nghĩ của em, em muốn anh sống thật tốt, chính vì vậy mới đáp ứng yêu cầu của Cảnh Nguyệt Tây. Cách suy nghĩ của em cũng chỉ mong muốn anh có thể sống.
Nhưng anh lại không thể sống không có em, rời xe em, có khác nào chết?”
“Cho nên… Anh đã tìm Lance, đáp ứng yêu cầu hợp tác của anh ta, không cần phải dựa vào Cảnh Nguyệt Tây. Cho nên, bản giao ước của hai người không có giá trị, hiện tại người có thể cứu anh là Lance, không phải Cảnh Nguyệt Tây, hiểu chưa?”
“Cái gì!”
Hứa Trúc Linh hoảng sợ, kinh ngạc nhìn anh, nói: “Anh… Anh muốn đối đầu với anh hai.. Không được! Em thà mất đi anh, cũng.
không muốn hai anh em các anh sát hại nhau”
Có nghĩ một trăm lần cô cũng không nghĩ tới chuyện kế sách vẹn cả đôi đường mà Cố Thành Trung nói ra chính là việc hy sinh đi Cố Thiện Linh.
Nếu, Lance mượn dao giết người, để anh làm tổn thương đến Cố Thiện Linh, chỉ sợ cả một đời này Cố Thành Trung sống cũng không VuÏ VỀ.
“Sẽ không, anh có kế sách chu toàn của mình, em chỉ cần tin tưởng, ngoan ngoãn ở phía sau anh là được”
“Thật sao?”
Hứa Trúc Linh không tin, làm gì có một kế sách chu toàn nào mà không phải trả một cái giá đắt chứ.
Cô sợ anh sẽ làm chuyện không nên làm.
“Anh là chồng em, em phải tin tưởng anh”
“Chồng? Chết tiệt, ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng không có, chúng ta căn bản không phải vợ chồng hợp pháp!”
Cô than thở, trong nòng không khỏi oán giận.
Nếu như anh có kế sách toàn vẹn để chữa bệnh, vậy thì vì sao không đăng ký kết hôn?
Còn do dự điều gì?
Cố Thành Trung thấy cô tức giận, có chút dở khóc dở cười.
Mấy ngày gần đây, kế hoạch mới dần được hoàn thiện và đang đi vào quỹ đạo vốn có của nó.
Đây không phải là chiến trường chỉ có mình anh tham gia, có quá nhiều người nhúng tay vào, hậu quả phải được tính toán một cách cẩn thận Cho nên, anh không dám lấy tương lai của Hứa Trúc Linh ra đặt cược.
“Chờ khi trở về, chúng ta cùng nhau đi lấy giấy kết hôn”
“Được, anh bảo em phải tin tưởng anh, nhưng anh không được phép làm tổn thương anh em Josh, còn có anh hai,nếu không em nghĩ…về sau anh nhất định sẽ hối hận “Cố Thành Trung, đây là yêu cầu duy nhất của em, anh có thể đáp ứng chứ?”
“Em chỉ lo cho anh, vậy còn bản thân em thì sao?”
Cố Thành Trung khàn giọng hỏi, trong lòng không khỏi chua xót. Cô một lòng lo lắng cho anh, vậy còn cô thì sao?