Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 170


“Em tin tưởng anh như vậy, thế mà anh còn đến trễ, càng đáng chết hơn.”


Cổ Thành Trung đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ gầy gò của cô.


Hứa Trúc Linh nhin thẳng vào đôi mắt phượng của anh, bên trong là một mành sâu xa, giống như trời sao mênh mông vô tận, trong đó toát lên ánh sáng vô cùng lấp lánh.


Bóng dáng bé nhỏ của mình ảnh lên trong đó, có vẻ nhỏ bé đến nhường nào, nhỏ bé đến chẳng là chi.


Nhưng thế thì có sao đâu, trong mắt của anh chỉ có một mình mình thôi, chỉ có một bóng dáng bé nhỏ là mình thôi.


“Em hy vọng. Tương lai đều là em xảy ra chuyện, anh sẽ không bao giờ phải gặp chuyện gì cả.”


“Đừng nói bậy, anh là đàn ông, anh có thể gánh vác.””Nhưng mà… Em không thể chịu được.”


Hứa Trúc Linh hơi cụp mắt xuống, nói khế từng chữ một.


Lời này đánh vào trong mắt của Cố Thành Trung, làm thân thể anh khẽ run lên.


Anh nhìn cô thật sâu, nơi mềm mại nhất trong trái tim mạnh mẽ sụp đổ xuống. “Anh mạnh mẽ như vậy, nếu như em xảy ra chuyện chắc chắn anh sẽ chịu đựng được. Nhưng nếu như anh xảy ra chuyện, vậy em chắc chắn sẽ hoang mang lo sợ, chỉ có thể kêu cha gọi mẹ, cầu thần khẩn Phật. Em không thể chịu nổi củ sốc, vi thế vẫn nên để em xảy ra chuyện đi, anh cứ mạnh khỏe là tốt rồi. Tuy rằng thân thể đau đớn rất khó nhịn, nhưng mà cũng tốt hơn là… Đau lòng…”


Cô ấy còn chưa nói hết chữ cuối cùng, thân thể bẻ nhỏ đã hoàn toàn vùi vào trong lồng ngực của Cố Thành Trung.


Anh cần thận ôm ấp cô, không dám dùng sức sợ làm cô đau.


Song lại không dám thả lòng chút nào, dưỡng như sợ cô chạy mất.


“Sao em biết được anh chịu nổi củ sốc? Sao em biết được anh sẽ không hoang mang lo sợ? Sao em biết được… Anh sẽ không đau lòng?””Anh chưa bao giờ tin thần thánh, nhưng khi em gặp nguy đến tinh mạng, anh hận không thế vái lạy thần thánh khắp nơi xin họ cứu em, cho dù có phải đánh đổi bằng tuổi thọ của anh! Hứa Trúc Linh, anh cứ nghĩ rằng anh rất mạnh mẽ thông minh có tấm nhìn xa trông rộng, những lần trước đứng bên bờ vực sống chết anh đều có thể thoải mái đối mặt, nhưng bây giờ anh không thể nữa rồi… Hễ là những chuyện có liên quan đến em thì anh không còn là Cổ Thành Trung của trước đây nữa. Anh chỉ biết, người anh yêu nhất bị thương rồi, xem như anh có bản lĩnh phi thường đi chăng nữa thì anh cũng không thể nào cứu được em, cũng không thể nào cùng em gánh chịu.”


“Vào lúc đó, anh chỉ là một người bình thường, xem như là em thương hại anh đi, lời như thế này em đừng nói nữa.”


Từng câu từng chữ của Cố Thành Trung nặng nề, quanh quần bên tai thật lâu không ngừng.


Thân thể Hứa Trúc Linh cứng đờ, trái tim mạnh mẽ giật bắn lên. Cơ thể anh đang run rẩy nhè nhẹ, anh… Như vậy là anh đang sợ hãi sao?


Cổ Thành Trung ở trong an tượng của cô vẫn luôn là người một có thể làm được tất cả mọi chuyện, vôcũng mạnh mẽ.


Vấn để rõ ràng đã sắp đi vào ngõ cụt, nhưng ở trước mặt Cổ Thành Trung lại trở nên cực kỳ đơn giản, anh làm việc gi cũng dễ như trờ bàn tay.


Cô cứ nghĩ anh là người khổng lồ, cho dù trời có sập xuống, cũng sẽ không có lúc anh ngã xuống.


Nhưng không ngờ là…


Cổ Thành Trung cũng là một người bình thường.


Cũng biết sợ hãi, cũng có lúc yếu đuối, cũng sẽ cầu xin cô…


“Cố Thành Trung.. Thân thể anh đang run rẩy này… Anh cũng có lúc sợ hãi sao?”


“Không được vạch trấn anh.”


Giọng nói của Cố Thành Trung rầu rĩ truyền đến, có hơi không vui.


Hứa Trúc Linh nhịn không được cười rộ lên, tò mò hòi: “Vây anh khóc vì em sao?”


“Không có.”


Cố Thành Trung nói rất dứt khoát, nếu như không để ý đến đôi mắt ướt át.


“ÔI, thất vọng quá đi…”


Hứa Trúc Linh còn tường đầu Cố Thành Trung sẽ khóc bù lu bù loa lên nữa co, nhưng cô suy nghĩ một lát, Cố Thành Trung là ai chứ, sao anh có thể nói khóc là khóc được.


“Anh là đàn ông, không đến bước đường cùng, anh sẽ không nhượng bộ.”


Anh chờ hết hai mươi bốn tiếng, Hứa Trúc Linh vẫn hôn mê không tinh, lúc ấy anh chi muốn cho người nhà họ Trình cùng chôn theo, ở đâu ra mà lo lắng được nhiều như vậy.


Anh chỉ biết là, giải quyết xong mọi chuyện thì anh sẽ xuống suối vàng tìm cô.


Nước mắt có tác dụng gì?


Từ đó đến giờ anh vẫn luôn mạnh mẽ quyết đoán. “Anh ba Cổ… Anh đừng ôm em, em còn chưa ăn no nữa…”


Cổ Thành Trung vốn dĩ đang cảm thấy bầu không khi này rất tuyệt vời, còn muốn ôm lâu thêm chút nữa, nhưng nghe cô nói như vậy, anh không khỏi sa sắm mặt mày.


Làm mất hứng…


“Trong mắt của em chỉ có ăn, không có anh à?” “Đối với em thì anh cũng là đổ ăn của em mà.””O? Thể à?”


“Xinh xắn ngon miệng đó! Anh ôm em thi sao em nhìn anh được chứ? Em phải ăn cho ngon, cũng phải nhìn cho đã mắt, cái này gọi là hai bên không thể bỏ lỡ bên nào.”


“Em ngụy biện quá trời.”


Cổ Thành Trung cười nói.


Anh nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Trúc Linh, trong lòng âm thẩm ra quyết định.


Chi cần anh giải quyết xong chuyện của anh hai, anh sẽ dẫn cô rời khỏi.


Cô muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, thích sống như thế nào thì sẽ sống như vây.


Trước đây anh theo đuổi tiếng tăm lợi lộc, nhưng


bây giờ… Anh muốn theo đuổi người mà mình yêu. Hứa Trúc Linh nằm trong bệnh viện tròn mười ngày, người nên đến cũng đã nên đến hết rồi, bao gồm cả người của nhà họ Hứa.


Chỉ có điều lần này Hứa Đức Thắng đã đối xử lễ độ với cô hơn nhiều rồi.


Dường như chuyện lúc trước xảy ra ở trong phòng trang điểm, tất cả đều giống như một giấc mơ vậy. Hứa Đức Thắng không nhắc lại một chữ nào, trái lại còn hỏi han cô rất ân cần săn sóc.


Hứa Trúc Linh biết ông ta giá tạo, nhưng không ngờ ông ta lại giả tạo đến mức này.


Biểu hiện của cô cũng rất hờ hững, tủy tiện đuối di.


Có bọn họ ở đây chỉ tổ làm ảnh hưởng đến tốc độ ra viện của cô thôi. Cô xem tin tức mới biết được Trình Anh đã bị tòa án phản ánh rồi, phải ở tù mười năm.


Trình Anh là một cô chiêu nhà giàu kiêu căng tự phụ như vậy, cứ nghĩ bản thân mình siêu phàm.


Lúc đến dạy dỗ cô đều ngước cao đầu, vênh mặt hất hàm sai bào.


Nhưng không ngờ là lại rơi vào kết cục như vậy.


Nhưng kết cục của cô ta có thể thảm hơn nữa thì Hứa Trúc Linh cũng chỉ cảm thấy đáng đời, là do cô ta gieo gió gặt bão.


Cô cũng không dám tin được, Trinh Anh thậm chí có ý muốn hại người, đó là chuyện cô chưa bao giờ trài qua. Cô cũng chỉ mới nhìn thấy những người kia hành hung làm người khác bị thương, làm ra hành vi không còn tính người như vậy ở trên chuyên mục pháp luật mà thôi.Trình Anh bị xử tội, cô không hế có bất cứ ý kiến gi


Cô cũng không biết Cổ Thành Trung đã sắp xếp hết rồi, tháng ngày Trình Anh ở trong tù sẽ không được dễ chịu, đừng nói là mười năm, ngay cả một hai năm chưa chắc cô ta nhịn được.


Người chết trong tù là chuyện thật sự rất bình thường.


Cổ phiếu của nhà họ Trình cũng vì chuyện này mà bị xuống giá không phanh, thậm chí đã lâu rồi đều là số âm.


Những đối tác làm ăn với nhà họ Trình cũng thi nhau bỏ đi, cuối cùng tan đàn xẻ nghé.


Nhà họ Trình to lớn, trong mấy ngày ngắn ngủi đã tuyên bố phả sản, tài sản bị tòa án thanh lý.


Mà người có lợi lớn nhất trong đó lại là nhà họ


Ngôn, rất nhiều hạng mục khổng lồ của nhà họ Trình đều bị rơi vào trong tay của nhà họ Ngôn, còn lại một ít cổ đông chia chác gì đó của công ty. Hứa Trúc Linh không hiểu chút gì về những chuyện trên mặt làm ăn buôn bán này, chi quan tâm đến tin tức dư luận của mình.


Chuyện Tình Anh đánh người bị thương trở thành tin tức nóng hối, mà cô là người bi hai tất nhiên cũng sẽ xuất hiện trên đấu để.


Cũng may có quan hệ xã hội giải quyết, cô không bị ảnh hưởng nhiều lắm.


Rất nhiều người đều đang suy đoán quan hệ giữ Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh, dù sao buổi tối hôm đó, người ôm Hứa Trúc Linh đi dưới con mắt nhìn chăm chằm của biết bao nhiêu người cũng chính là Cố Thành Trung


Nhưng nhà họ Ngôn lại ra tay làm nhà họ Trinh phá sàn.


Vì thế mọi người cũng nhìn mà ngơ ngác không hiểu gì, chi có thể suy đoán Cố Thành Trung vừa khéo là người qua đường, hơn nữa vì hai nhà họ Cố và Hứa là thông gia nên mới đặc biệt ưu ái cho người bế dưới.


Mà mọi người cũng thấy được hành động này của nhà họ Ngôn.


Tất cả mọi người không dám động vào Hứa Trúc


Linh nữa, nhà họ Trình đã phải bỏ ra cái giá lớn đến cỡ đó, ai còn dám làm mích lòng nhà họ Ngôn? Thân phận của Hứa Trúc Linh lập tức trở nên cao quỷ hơn, xem thái độ đó của nhà họ Ngôn thì con gái nuôi gì cơ chứ, con gái ruột cũng thừa sức nữa.


Nhà họ Hứa vì để tránh dư luận nên cũng tạo một chút phiền phức cho nhà họ Trinh hết lòng quan tâm giúp đỡ.


Hứa Trúc Linh xem tin tức, đầu óc muốn căng ra.


Cô chỉ có thể tự mình an ủi mình, là di chứng sau khi não bị chắn động, thế nên đầu óc mới không thể tiếp thu nổi, không nhìn ra được vấn đề phức tạp như vậy.


Cô cũng không để ý đến tin tức, chỉ quan tâm tới kỳ thi cuối kỳ của mình.


Giữa tháng một sẽ đến ngày thi cuối kỳ, mà mình cũng phải nằm trên giường bệnh hơn mười ngày, mắt thấy kỳ thi sắp tới gần, vậy phải làm sao bây giờ? Sang năm thi lại sao? Nhưng thi trượt mất mặt lắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK