Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 520


Nghe thấy mấy lời này, Hứa Trúc Linh không khỏi hơi ngượng ngùng, chi biết chột dạ cúi gầm đầu xuống. “Đứa…đứa bé này không có ý gì đâu, cùng lắm em bảo con bé đổi một cách gọi khác là được mà.”


“Anh cần bù đắp”


Dứt lời anh lập tức dùng cái tay đang rành của mình giữ lấy đầu của Hứa Trúc Linh, đôi môi mỏng thuận đà áp xuống.


Công thành tuyết đối, không chừa lại bất kì đường lui nào.


Anh là một người đàn ông bình thường, cũng có những nhu cầu về sinh lý, nếu như đã không ăn được thịt thì tự nhiên sẽ phải dùng cách khác để hạ hòa.


Hứa Trúc Linh là thuốc độc đồng thời cũng là thuộc giải của anh.


Đúng lúc hai người đang tình sâu ý nóng thì đảng sau truyền đến tiếng nói non nớt của Minh Diệp “Mẹ, hai người đang làm gì đấy?”


Hứa Trúc Linh giật này mình, phản ứng đầu tiên chính là đẩy mạnh Cổ Thành Trung ra.


Cổ Thành Trung không kịp trở tay nên đã bị đập vào vách tường.


Cô nhìn Cổ Thành Trung với ánh mắt tràn đầy ấy nảy, sau đó chạy đến bế Minh Diệp, nói: “Không làm gì cả, con ăn xong rồi sao?”


“Ăn xong rồi ạ, mẹ đưa con đi tắm đi.”


“Đi luôn bây giờ nhé.”


Cô vội vàng dẫn theo Minh Diệp tránh xa nơi này.


Lúc cô quay người đi lên lầu vẫn cảm nhận được ánh mắt của Cổ Thành Trung dừng lại trên người mình, ánh mắt giống như có lực kèm theo cảm giác không tốt lành. “Chú An, tên Phó Minh Tước đó có phải có khúc mắc gì với tôi nên mới đề đứa bé lại cho Hứa Trúc Linh, cố ý giày và tôi không?”


Có Thành Trung nhướn mày, tâm trạng vô cùng xấu, tức giận nhìn chăm chăm chú An.


Chủ An đưa tay sở mũi, nói: “Câu Trung, cũng có khả năng là do lòng dạ cậu quá hẹp hòi.


Anh nghe thấy mấy lời này thì không tự chủ mà nhướn đôi lông mày, nhìn chủ An bằng ánh mắt không vui.


Anh mà nhỏ nhen hẹp hồi sao? Cô vợ nhà mình sắp biến thành vợ nhà người ta đến nơi rồi, ai mà còn vui vẻ cho được?


Buổi tối Hứa Trúc Linh ngủ cùng Minh Diệp trong phòng khách, còn Cổ Thành Trung lại trận trọc cả đêm không cách nào an ổn đi vào giấc ngủ.


Ngày thứ hai, mang theo quầng mắt đen cuồng ra ngoài muốn ôm Hứa Trúc Linh ngủ bù một giấc, nhưng lúc nào cũng có Minh Diệp kè kè bên cạnh. Hứa Trúc Linh lại càng không có lương tâm, phản ứng đầu tiên của cô chính là thằng chân đạp Cổ Thành


Trung ra ngoài.


Còn anh chỉ có thể nhẫn nhịn, đến tận lúc ăn sáng vẫn không vui lên được. “Sắc mặt của ông dọa người quá đi mắt, cứ sắm sám si sì.”


“À, con gọi chủ ấy là chủ dị, chú ấy cũng tám tuổi bố con thôi mà. “Nhỏ hơn ba tuổi


Cổ Thành Trung bực bội cất tiếng, nhanh chóng sửa lại cho chính xác. “Đúng đúng đúng, nhỏ hơn ba tuổi. Minh Diệp con cứ gọi chú ấy là chủ Trung được rồi, hôm nay mẹ sẽ dẫn con đến nhà người ta làm khách, con phải ngoan ngoãn nghe lời, có biết không?”


“Biết rồi a.”


Minh Diệp ngoan ngoãn trả lời.


Lúc chín giờ sáng, Cổ Ngọc Vy đến đón cô qua bên đó.


Cổ Thành Trung vẫn một mực bám theo, dừng xe ở ngay bên ngoài. Lỡ bên trong có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn anh còn có thể nhanh chóng đến chi viện.


Cổ Thành Trung lấy máy cô gọi vào máy mình, sau đó nhét điện thoại vào trong túi áo cô: “Lúc nào cũng phải mang điện thoại bên người để anh còn tiên theo dõi tình hình bên trong. Anh biết em thích đứa bé này, nhưng nhà họ Quỷ không phải cây đèn kiệm dầu, phải bảo vệ bản thân mình thật tốt mới được nghĩ đến việc khác, có hiểu không?”


“Biết rồi mà, khiến anh lo lắng rồi.”


“không có gì, chỉ cần em bình an quay lại là được


Cổ Thành Trung nhìn theo bóng dáng cô đi đến rồi. chỗ Cổ Ngọc Vy và Quý Khiêm “Cô Linh đến rồi đấy à, cô tôi đang đợi cô ở sân sau, cô dẫn đứa bé qua đó là được rồi.”


“Trúc Linh, không có chuyện gì đâu, có tôi và Quý Khiêm ở đây”


Cổ Ngọc Vy tiếp thêm động lực cho cô. Hứa Trúc Linh nắm chặt lấy tay của Phó Minh


Diệp, khi đi đến sân sau liền nhìn thấy Quý Thiên Kim.


Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nhưng vì được chăm sóc rất tốt nên dù có nói bà ta mới ba mươi tuổi cũng không phải nói quá.


Năm tháng dường như dành hết sự ưu đãi cho bà ta, trên khuôn mặt xinh đẹp đó dường như không tồn tại quả nhiều nếp nhăn.


Bà ta đang ngồi uống hồng trà, đôi chân duyên dáng xếp chồng lên nhau, cánh môi nhẹ nhàng nhập một ngụm trà. “Cháu chính là Hứa Trúc Linh


Bà ta đặt nhẹ chén trà xuống, câu đầu tiên không phải hỏi Minh Diệp mà là hỏi cô.


Điều này khiến Hứa Trúc Linh có chút kinh ngạc, ngơ ngắn mất một lúc mới phản ứng lại, gật đầu lia la “Tôi là Hửa Trúc Linh, con bé là Phó Minh Diệp, cũng chính là con gái của Phó Minh Tước”


Quý Thiên Kim nghe xong mới ngẩng đầu lên nhìn Phó Minh Diệp, thân thiện giơ tay lên vẫy vẫy con bé.


Nhưng Minh Diệp lại trốn ra đằng sau Hứa Trúc


Linh, nhìn bà ta với ánh mắt sợ sệt. “Là bà, là bà đã bắt bố tôi đi.”


“Cô bé đáng yêu, cách làm của bà quả thật không đẹp mắt, nhưng đó là bởi vì bố cháu không biết nghe lời. Bà mời bố cháu qua đây để điều tra tung tích của một người thôi mà. Haizz, nói mấy lời này với con búp bê sửa như cháu cũng chẳng có tác dụng gì, người đầu, đưa cô bé đáng yêu này đi xuống cho ăn uống thật ngon vào.”


Quý Thiên Kim vẫy vẫy tay, ngay lập tức có mấy người làm đi đến.


Bơn họ dẫn Minh Diệp đi một cách dứt khoát, không cho cô có bất cứ cơ hội phản kháng nào. “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm hai con bé đâu, nếu không cái hôm tôi bắt tên Phó Minh Tước vô dụng đó đi thì đã tiến tay xử lý luôn đứa bé này rồi.


Quý Thiên Kim nói một cách ung dung thong thả, nhìn vào rất ưu nhã phóng khoáng, nhưng thủ đoạn lại rất quyết đoán khiến người khác không tránh khỏi sự “Cháu qua đây, tôi cũng rất tò mò về cháu đấy nên muốn gặp một chút xem thế nào.”


“Tôi sao?”


Hứa Trúc Linh vô tội chỉ vào mũi mình, cảm thấy hơi sợ hãi.


Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn tiến lên phía trước, dù sao xét về vai về đối phương cũng là bậc bể trên của mình.


Quý Thiên Kim rất ôn hòa mời cô ngồi xuống rồi mới nói: “Uống hồng trà không?”


“Được a.” Bà ta rót cho cô một cốc hồng trà, nói: “Cái tên Phó Minh Tước vô dụng đó, tôi chỉ nhốt hai hôm thì sẽ thả cậu ta về, các cô các cậu cũng không cần phải trăn trở gì nhiều, tôi không hề có tỉ ác ý nào với cậu ta, ít nhất cậu ta vẫn chưa dám gây chuyện dưới mí mắt tôi, nếu như cậu ta dám làm nhiều loại trật tự ở cái đất Đà Nẵng này, tôi nhất định sẽ tổng cậu ta Vào tù “Nếu như hai người đều đến đây rồi, tôi cũng có vài chuyện cần nói với Cổ Thành Trung, Tách biệt với giới quyền quý của Đà Nẵng chính là nhà họ Cố ưu việt nổi bật hơn người, nhưng kể cả có như thế thì cũng bảo cậu ta phải ngoan ngoãn tuân thủ pháp luật cho tôi, nếu không tôi sẽ đánh cậu ta đến khi nào mẹ cậu ta không nhận ra thì thôi. Dù sao bây giờ mẹ của Phó Minh Tước cũng chẳng nhận ra thằng nhóc hỗn hào đẩy nữa.”


“A.”


Dũng mãnh quái


Người phụ nữ này không hổ danh là máy bay chiến đấu. khắp cải đất Đà Nẵng này, có lẽ cũng chỉ có Quý Thiên Kim mới dám nói như vậy. “Đúng rồi, bây giờ cháu với Cổ Thành Trung đang yêu nhau sao? Là bạn trai bạn gái?”


“Vâng…vâng a.”


“Vậy hai người đã phát triển đến mức độ nào rồi, đã đến mức độ không phải cậu ta thì không gả chưa? Tháng nhóc này có phải đã gặm mất cây cải trắng là cháu rồi đúng không?”


“A.”


Hừa Trúc Linh nghe thấy lời này thì không biết nên trả lời thế nào “Tôi chẳng thấy thằng nhóc Cổ Thành Trung đó có gì tốt, cháu phải biết bất kể tập đoàn nào đi vào kinh doanh kiểu gì cũng có vài thủ đoạn không về vang gì.


Mấy thủ đoạn này mà rơi vào tay tôi, ngày tháng của cậu ta chắc chắn không dễ sống. Cho nên cô vẫn nên đổi bạn trai đi, tôi quen rất nhiều thanh niên tài năng xuất chúng, có cần tôi giới thiệu cho cháu vài người không? Tôi thấy người như cháu rất tốt, rất được người khác yêu thích”


Quý Thiên Kim nở nụ cười nhạt nhìn cô nói, còn Cổ Thành Trung ngồi trong xe khi nghe thấy mấy lời này thì tức đến nỗi mặt mày u ám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK