Cổ Thành Trung không ngờ cô lại tin vào mấy lời nói nhảm của mình, cô ấy thực sự là một cô gái đơn giản và dễ thương.
Anh hơi cúi người, môi mỏng của anh áp vào bên tại khiến trái tim cô khẽ run lên, cả người cũng cứng đờ. “Ý của em là gì đây, em không biết đàn ông có một số chỗ không nên đụng vào sao?”
“Em giở trò trêu chọc lưu manh với anh thì phải chịu trách nhiệm với anh.”
“Em… Em thực sự không có làm như vậy mà?” Hứa Trúc Linh giống như sắp khóc đến nơi, giọng nói của cô hơi run lên. “Còn không có, em đối với anh như vậy cũng có thể miễn cưỡng tha thứ. Dù sao thì dáng người của anh cũng đẹp như vậy, em thèm thuồng như thể cũng có thể hiểu được.”
Anh lại nghiêm túc nói mấy lời hươu vượn khiến một cô gái không biết gì như Hứa Trúc Linh nghe đến sững sờ.
Cái…cái quái gì vậy?
Cô ấy không có thèm thuồng cơ thể anh mà…
Chẳng lẽ là do não bộ tự suy nghĩ ra?
Thật ra thì cô ấy cũng rất mong đợi hai người phát sinh quan hệ. Dù sao thì…hai người đã yêu nhau lâu như vậy nên cũng muốn thân mật da thịt. Trước đây cô còn có thể hiểu được tình yêu của Platon, nhưng thời gian trôi qua cô nhận thấy cả nam và nữ đều có ham muốn, cho dù cô chưa trải qua sự đời nhưng cũng hy vọng có thể hòa nhập làm một với anh, rồi sau này lại sinh cho anh một đứa con và có một gia đình hòa thuận vui vẻ.
Chẳng lẽ sau khi ngủ say cơ thể cô lại thành thật hành động theo bản năng?
Xong rồi xong rồi, lần này cô xấu hổ đến mất hết mặt mũi rồi! “Vậy thì em…em phải làm gì bây giờ?”
Giọng nói của cô trở nên lắp bắp. “Em phải chịu trách nhiệm với anh, chuyện này em không thoát được đâu.”
“Em sẽ, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm, em sẽ không đùa giỡn lưu manh vô trách nhiệm!”
Cô nói vội vàng vì sợ anh không tin lời của mình. “Ừm, vậy thì tốt rồi, lo lắng trong lòng anh cuối cùng cũng được giải quyết.
Cổ Thành Trung thu tay lại ôm chặt cô vào lòng.
Cắm anh đặt lên đầu cô, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng.
Những lời này lộ ra một cảm giác an tâm. Hứa Trúc Linh không lên tiếng mà cảm nhận cái ôm ấm áp của anh.
Cô vùi đầu vào ngực anh, cô do dự một lát rồi vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh. “Em xin lỗi.…….. “Em đã hứa chịu trách nhiệm với anh mà còn nói câu xin lỗi, có phải là em muốn nuốt lời không?”
“Không phải vì chuyện này, ý em là về chuyện ngày hôm qua…Em xin lỗi về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.” đến.
Giọng nói rầu rĩ nho nhỏ của cô truyền
Trong lòng anh cảm thấy mềm nhũn, giọng nói cũng tràn đầy ấm áp: “Không có chuyện gì đâu, em không cần phải nói xin lỗi anh, mọi chuyện đều là anh nguyện ý. Không phải em cũng đã tới rồi sao, vậy là đủ rồi.”
“Không phải như vậy, em tưởng…anh đã quên rồi. Là lỗi của em. Em không nên lúc nào cũng nghi ngờ. Em tưởng mấy ngày nay anh ở bệnh viện cả đêm không về nhà. “Em đang ghen .”
Anh cười và nói với một giọng điệu chắc chắn.
Lời của anh đã vạch trần tâm tư của cô khiến vẻ mặt cô mất tự nhiên, cô muốn phản bác nhưng mở miệng lại nói không ra lời.
Cô ấy ghen, rất ghen và tự hờn dỗi một mình. “Biết sao được, Lucia xinh đẹp hơn em lại tài giỏi hơn em nên đương nhiên là em sẽ cảm thấy lo lắng…
Bên cạnh đó, mối quan hệ giữa hai người không phải do hết tình cảm mà là do hiểu lầm.
Nếu như cái chết của Cổ Thiện Linh không liên quan gì đến Lucia thì sẽ có chuyện gì xảy ra?
Những câu hỏi này luôn quẩn quanh trong lòng cô, cô không dám hỏi vì sợ sau khi anh nghe xong sẽ suy nghĩ cẩn thận về câu hỏi này, nếu như anh nghĩ kĩ rồi làm ra chuyện gì đó thì phải làm sao? “Em không cần phải so sánh bản thân với là người khác, ở trong lòng anh em đã đủ tốt rồi. Anh đã không cho em cảm giác an toàn là lỗi của anh. Trước đây anh đã từng mong em sẽ ghen tuông tức giận, nhưng từ sau khi về quê cúng giỗ thì anh đã không muốn như vậy nữa”. “Nhìn bộ dạng tức giận của em khiến anh cảm thấy rất khó chịu, rất đau lòng. Anh không muốn em tức giận, không muốn cãi nhau với em huống chi là chiến tranh lạnh, cảm giác đó rất khó chịu. Anh không thể chịu được dáng vẻ em phải hạ mình để cầu xin anh, vì vậy anh cố gắng buông bỏ lòng tự tôn của đàn ông và chủ động đi tìm em. “Lần này cũng là do anh không đúng. Nếu như anh giải thích sớm hơn thì đã không xảy ra chuyện như vậy. Sinh nhật của em trôi qua rồi phải không? Nhưng chắc em vẫn chưa thấy anh chuẩn bị những gì.”
“Không phải chỉ có…cái bánh ngọt thôi sao?”
“Anh có cần mất hai ngày để chuẩn bị một chiếc bánh không?”
Anh bất lực nói. “Chúng ta đến Khách sạn Hương Sơn. Anh phải để cho em xem những gì anh đã chuẩn bị. Anh không muốn đối xử tốt với bạn một cách âm thầm. Anh muốn biểu hiện công khai, rõ ràng. Anh muốn em nhìn thấy nó rồi từng chút một đưa em trở lại với anh. “Cái này…Cái này giống như giam giữ em lại bên anh sao?”
“Ừ, đúng là anh có lên kế hoạch như vậy.”
Cổ Thành Trung được xuất viện nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng.
Bác sĩ nói rằng anh ấy đang hồi phục rất tốt và nếu để ý thì dù có sốt nhẹ cũng không phải là vấn đề lớn.
Nghe vậy cô thở phào nhẹ nhõm rồi đi theo Cổ Thành Trung đến Khách sạn Hương Sơn.
Ngày hôm qua đến đây cô có nhìn thấy bên trong có một khinh khí cầu nhưng cô cũng không nhìn kỹ vì lúc đó không có tâm trạng.
Sau khi bước vào thì cô có chút nghi ngờ vì không hiểu anh muốn cho cô nhìn thấy cái gì.
Đúng lúc này từ trên cao truyền tới tiếng nổ vang, từng quả bóng bay vỡ tung tạo thành một cơn mưa cánh hoa…
Đó là cánh hoa hồng.
Từng cánh hoa mới hải đã được bảo quản rất tốt, khi rơi xuống mùi hoa hồng nồng đậm tạo nên bầu không khí tình yêu say đắm.
Những cánh hoa hồng đã để một ngày nên một số đã héo và úa vàng nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tráng lệ này.
Cô sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác như đang ở trong truyện cổ tích.
Đây có phải là thật không? Không phải cô đang nằm mơ đấy chứ?
Cô đưa tay đỡ lấy cánh hoa đang rơi, trong lòng khẽ run.
Trong màn mưa cánh hồng, cô nhìn thấy anh đang đứng ở cửa, hai tay chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn cô rất dịu dàng.
Ánh mắt đó xuyên qua không gian lưu lại trên người cô như một sợi chỉ mạnh mẽ.
Cô không nhịn được mà nở một nụ cười, cô chạy về phía anh rồi nhảy vào lồng ngực ấm áp của anh.
Mà anh cũng vững vàng đỡ lấy cô rồi ôm chặt cô trong vòng tay, anh dùng bàn tay to đỡ lấy mông cô khiến cô bám chặt vào người anh như một con gấu túi.
Vòng tay trắng nõn của cô ôm lấy cổ anh, cô không kìm được mà hôn vào má anh một cái thật kêu rồi nói: “Tất cả những thứ này đều do anh chuẩn bị sao?”
“Tiếc là hôm qua em không thể nhìn thấy được, đã bỏ lỡ ngày quan trọng nhất.”
“Không sao đâu, em rất vui và rất hài lòng! Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã chuẩn bị cho em.”
“Đừng vội, vẫn còn nữa.”
“Còn nữa?” Cô hơi ngạc nhiên.
Anh đặt cô xuống và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi dẫn cô lên lầu.
Anh dùng một tấm khăn bịt kín mắt cô rồi mở cửa một căn phòng, cô theo bước chân của anh đi vào và nghe thấy trong phòng & vang lên tiếng nhạc. “Bây giờ em có thể nhìn được rồi.”
Cô tháo khăn bịt mắt ra và nhìn thấy một máy chiếu lớn trong phòng đang phát video.
Video đang chiếu những hình ảnh của chính cô, những hình ảnh này đều là do Cổ Thành Trung chuẩn bị.
Đây là những hình ảnh được lưu giữ lại qua từng thời điểm trong năm.
Cô có thể thấy rõ sự thay đổi rõ ràng trong bức ảnh, trước kia ánh mắt cô nhìn Cổ Hàn Châu chỉ có sợ hãi mà không có chút thích nào, nhưng ngày tháng trôi qua, cô không sợ khuôn mặt xấu xí kia nữa và bắt đầu chấp nhận sự thật rằng anh là chồng sắp cưới của cô. .
Cô ấy coi anh như người nhà nên có thứ tình cảm thân nhân.
Cô muốn bảo vệ anh và cô không thích người khác chỉ trỏ nói xấu anh, cô giống như một con gà mái che chở cho một chú gà con. Cô không muốn gây rắc rối cho anh ấy, cô sợ anh ấy sẽ không thể bảo vệ được bản thân.