Cô vẫn còn nhớ lúc .Josh chịu đánh vì cậu ấy, cậu ấy đã canh ở ngoài cửa, trên mặt đều là vẻ tự trách.
Nhưng tại sao bây giờ lòng dạ cậu ấy lại trở nên sắt đá như vậy?
Cuối cùng bên Kỷ Thiên Minh đã tìm được tung tích của Phó Minh Tước, anh ta đã trốn đến một đất nước khác.
Cố Thiện Linh lập tức phái phái người đi truy bắt.
Hứa Trúc Linh không ngờ, Phó Minh Tước trốn chạy một vòng cuối cùng lại quay về, trốn ở trong bệnh viện.
Cô cũng không hiểu, anh ta vào bằng cách nào, camera giám sát ở đây thậm chí còn không buông tha cho những con chim sẻ trên bầu trời.
Hơn nữa lưới điện có ở khắp mọi nơi, anh ta mang thương tích đây mình như thế, vào được đó bằng cách nào vậy?
Bởi vì bụng Hứa Trúc Linh đã lớn nên buổi tối ngủ cũng không tiện.
Thêm nữa dạo gần đây Cố Thành Trung rất bận, luôn về rất muộn, sợ quấy rầy đến cô nên bọn họ đã phân phòng ngủ.
Cô vừa bật đèn, không ngờ một bóng người đã lủi vào, bịt miệng cô lại.
“Đừng kêu, là tôi…
Bên tai Hứa Trúc Linh vang lên giọng nói trâm khàn cùng šng thở dốc nặng nề.
Giữa lòng bàn tay người đó nồng nặc mùi máu tanh.
Cảnh tượng này thật quen thuộc, tựa như lần đầu tiên gặp mặt đã gặp phải.
Hứa Trúc Linh chớp chớp mắt ra hiệu là mình đã hiểu và đảm bảo mình sẽ không hô lên gọi người.
Lúc này người đó mới từ từ buông người cô ra, bản thân cũng không chống đỡ được mà ngã xuống đất.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy vết thương trên người anh ta, thân trên có ba lỗ đạn, đầu gối cũng bị xé rách, tất cả đều dính đầy máu.
May là cô đã từng học một chút về cách băng bó chính quy, có thể áp dụng luôn.
Phó Minh Tước luôn duy trì sự bình tĩnh, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hứa Trúc Linh lúc băng bó cho mình, kìm lòng không đặng, nói: “Lần này tốt hơn so với lần trước rất nhiều, lần trước cô sắp làm tôi đau chết mất”
“Anh có biết là anh sắp cận kề cái chết không, anh hai đang tìm anh muốn lấy mạng anh đó! Tại sao anh lại muốn giết hại Josh, có phải anh không muốn sống nữa không?”
“Tôi không làm chuyện đó, cô có tin tôi không?”
Anh ta ngước mắt lên nhìn cô. Trong đôi mắt đó… có ánh sáng, ánh sáng của hy vọng và khao khát.
Trong khoảnh khắc, Hứa Trúc Linh cảm thấy trái tim cô như bị thứ gì đó đâm một nhát.
Vậy nhưng cô vẫn muốn bản thân tin tưởng.
“Tôi có thể tin tưởng anh không?” Hứa Trúc Linh hỏi ngược lại, cô sợ đặt niềm tin nhầm chỗ, cuối cùng lại thành ra tiếp tay cho kẻ xấu.
Nghe thấy cô hỏi câu này, ánh mắt yên tĩnh như đêm tối của anh ta ánh lên vẻ kiên định.
“Tôi sẽ không lừa gạt cô, từng lời tôi nói với cô đều là sự thật”
“Vậy tôi tin tưởng anh, chỉ là…sự việc lần này rốt cuộc là như thế nào?”
vẫn đang điều tra xem hung thủ thật sự là ai, tôi bị vu oan hãm hại. Người của Cố Thiện Linh khí thế hùng hổ, không những thế còn có một nhóm người khác đang tra xét, theo dõi tôi. Thậm chí đám người này còn ác độc hơn Cố Thiện Linh.
Cố Thiện Linh muốn bắt sống tôi để truy hỏi tung tích của +Josh, thế nhưng đám người kia lại muốn giết người diệt khẩu”
Lúc nói những lời này, ánh mắt anh sắc lẹm lạnh lùng, cả người toát ra vẻ khiến cho người ta khiếp sợ.
Hứa Trúc Linh nhíu mày, như vậy cô đã hiểu. Có người muốn lấy mạng của Phó Minh Tước. Một khi anh ta chết thì sự tình của .Josh không phải sẽ mất hết manh mối sao?
Có người muốn gây rắc rối cho Cố Thiện Linh!