Ön Mạc Ngôn kinh sợ nhìn cô, cuối cùng không chống lại được tác dụng của thuốc, hoàn toàn hôn mê.
Sau đó, cô lập tức gọi điện cho Cố Thành Trung, muốn anh giúp cô ấy tìm thầy thôi miên tốt nhất, hy vọng có thể khiến cho nhân cách chính thức tỉnh lại.
Đến bệnh viện, việc đầu tiên là để bác sĩ rửa dạ dày, trong thời gian đó phải tiêm thuốc gây mê liên tục, đề phòng Ôn Mạc Ngôn tỉnh dậy trước thời gian dự tính.
Đợi khi rửa dạ dày xong, không còn vấn đề nghiêm trọng nữa, chỉ cần đợi tác dụng của thuốc dần dần biến mất.
Thôi miên khi người ta đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ là có hiệu nghiệm nhất.
Cô nắm chặt lấy tay của Ôn Mạc Ngôn, nói: “Ôn Mạc Ngôn, thực ra tôi không hề ghét anh, anh mau chóng trở lại được không? Tôi rất muốn ở trước mặt anh nói câu xin lỗi, sau này tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ trước khi nói, sẽ không hung hãn với anh nữa.”
“Em… em lừa tôi.”
“Bạch Minh Châu, em lừa tôi.” Ôn Mạc Ngôn bắt đầu phản kháng, nói đúng hơn là tính cách thứ hai kia đang phản kháng.
Anh ta không can tâm, anh ta không muốn ngủ say.
Bạch Minh Châu nghe thấy câu này, mỗi một chữ đều giống như chiếc dao đâm vào tim cô ta.
Cô lừa Thiện Ngôn.
Trong mắt cô, Thiện Ngôn luôn luôn tồn tại trong trạng thái tâm lí không ổn định, nhưng trong khoảng thời gian này anh ta đã có suy nghĩ của riêng mình, hành vi và tác phong anh ta hoàn toàn không giống Ôn Mạc Ngôn.
Cô đã rất cố gắng đối xử với anh như một bệnh nhân, nhưng không thể phủ nhận, có lúc cô lại tự hỏi, đối xử với Thiện Ngôn như này có quá tàn nhẫn không?
“Xin lỗi, Thiện Ngôn, xin lỗi…anh vẫn còn nhiều chỗ thiếu sót, anh không nên xuất hiện …”
“Em lừa tôi. Tôi…tôi sẽ không tha cho em.”
Câu nói cuối cùng cứ lởn vởn trong đầu, trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt lại một cách mãnh liệt.
Cô cảm thấy có hơi không thở được, cảm giác như bị kìm chế.
Thầy thôi miên bảo cô ra ngoài, để ông ta tự làm phần còn lại một mình.
Khi cô đi ra, cô cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn rồi ngã xuống đất.
Hứa Trúc Linh đã chạy tới, nhanh chóng đỡ cô ấy ngồi xuống và rót cho cô ấy một cốc nước nóng.
Cô ấy nhận lấy cốc nước, cả người run rẩy.
Bạch Minh Châu vừa run vừa đổ mồ hôi.
Đôi mắt của cô ấy vô hồn, trống rỗng. Mặt tái nhợt như tờ giấy, những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Minh Châu, cậu không sao chứ?”
Hứa Trúc Linh vô cùng lo lắng nói.
“Tớ…có phải là quá xấu xa rồi không? Thiện Ngôn cũng có ý thức của chính mình, tớ..”
“Thiện Ngôn là nhân cách thứ hai đó sao? Cậu đừng buồn. Cậu thử nghĩ xem, nếu như nhân cách thứ hai xuất hiện thì nhân cách chính sẽ không thể xuất hiện, vậy Ôn Mạc Ngôn phải làm sao? Tính cách của nhân cách thứ hai quá bạo lực, không thích hợp để xuất hiện. “
Nói như vậy không sai, nhưng Bạch Minh Châu vẫn không nhịn được tự trách.
Họ đợi bên ngoài hơn một tiếng thì thầy thôi miên mới bước ra.
Nhân cách chính đã thức tỉnh trở lại thành công!
Ngay sau khi biết được tin tức, tảng đá trong lòng mọi người đều được đặt xuống.
Bạch Minh Châu rất vui khi biết rằng Ôn Mạc Ngôn đã trở lại.
Nhưng … sau khi vui vẻ, cô ấy lại cảm thấy rất nặng nề.
Anh vẫn phải chìm vào giấc ngủ say, xin lỗi. Thầy thôi miên tiếp tục nói: “Đây là lần đầu tiên nhân cách thứ hai xuất hiện, ý thức không mạnh như vậy.
Nhưng nếu chấp niệm của anh ta quá sâu, quá ham muốn thế giới này, sau này khó tránh khỏi anh ta sẽ lại quay trở lại. Bộ não tồn tại rất kỳ diệu, sau này bệnh nhân nên tránh bị thương và hôn mê, nếu không thì rất dễ khiến cho nhân cách thứ hai có cơ hội chống trả. “
“Nếu nhân cách thứ hai xuất hiện, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Hứa Trúc Linh thận trọng hỏi.
“Nhân cách thứ hai vốn không hoàn chình, thật ra là do cảm xúc tiêu cực của nhân cách chính tạo thành. Nếu nhân cách thứ hai chiếm lấy quyền chủ động, rất có thể sẽ trả thù những người xung quanh nhân cách chính. Nhưng chuyện này cũng không thể nói rõ được, từ xưa đến nay có rất nhiều bệnh nhân bị tâm thần phân liệt, nhưng bí ẩn có thể khám phá trên người bọn họ lại rất ít. Mỗi một bệnh nhân đều không giống nhau, tính cách cũng không giống nhau, vì vậy chỉ có thể thầm quan sát những thay đổi. ” Thầy thôi miên kiên nhẫn nói.
Bạch Minh Châu cảm thấy mình không thể chống đỡ được nữa, suýt chút nữa đã ngã xuống, nhưng may có Hứa Trúc Linh ở bên cạnh đỡ lấy.
“Minh Châu, cậu không sao chứ?”
Cô ấy cười khổ: “Xem ra tớ chỉ có thể cầu cho nhân cách thứ hai đừng tỉnh lại, nếu không thì…tớ chết chắc rồi.”
“Đừng lo lắng, sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu.” Hứa Trúc Linh an ủi nói, mặc dù cô biết cậu nói này có tác dụng an ủi rất ít.
Bọn họ đợi từ đêm khuya đến sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Mạc Ngôn cuối cùng cũng tỉnh lại.
Anh ta liếc nhìn xung quanh, cảm thấy lạ lẫm, còn bị dọa sợ.
Anh ra ngoài cửa, thấy nhiều người đang đứng ở đó, Cố Thành Trung, Hứa Trúc Linh, còn có Bạch Minh Châu.
Tất cả đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Rất lạ lẫm, còn mang theo ý đề phòng. “Mấy người làm sao vậy?”
Ôn Mạc Ngôn gãi gãi đầu, ngây người nói.
“Thật sự đã trở lại!”
Hứa Trúc Linh vui vẻ nói.
Ôn Mạc Ngôn không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, cho nên Bạch Minh Châu đành phải kể lại một lần.
Ôn Mạc Ngôn nghe xong cũng rất kinh ngạc.
Trong người anh vậy mà có sự tồn tại của nhân cách thứ hai, hành vi của anh ta trái ngược với chính anh.
“Vậy anh ta … anh ta có làm mọi người bị thương không?”
“Trước mắt thì không có.” Bạch Minh Châu nhẹ giọng nói: “Trong khoảng thời gian này đã xảy ra việc gì, anh hoàn toàn không biết sao?”
Ôn Mạc Ngôn lắc đầu, biểu thị không biết chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian này.
Trí nhớ của anh vẫn còn dừng lại ở vụ tai nạn xe hơi, anh nhìn thấy từng vệt từng vết máu lớn, sau đó rơi vào hôn mê.
Cố Thành Trung lái xe đưa họ về biệt thự, buổi tối Bạch Minh Châu ngủ cùng Hứa Trúc Linh và Cố Cố, hai người đàn ông thì mỗi người một phòng.
Trạng thái hiện tại của Minh Châu và Ôn Mạc Ngôn đều không được tốt, Cố Thành Trung phê duyệ tđơn nghỉ, cho phép họ nghỉ ngơi ở nhà.
Mọi người đã đợi cả đêm, Hứa Trúc Linh có chút mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến trưa, tiếng hét của Bạch Minh Châu vang lên bên tai.
“Đừng mà.”
Hứa Trúc Linh vội vàng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn cô ấy.
“Minh Châu, cậu bị sao vậy?”
“Dì Châu, dì mơ thấy gì sao?” Cố Cố dụi dụi mắt.
“Tớ … tớ mơ thấy Thiện Ngôn, anh ta muốn trả thù tớ. Anh ta nói rằng anh ta hận tớ. Trúc Linh, tớ chưa bao giờ bị một người hận đến như thế này, tớ vẫn nhớ rõ ánh mắt anh ta trước khi anh ta bất tỉnh. Anh ta nhìn tớ chằm chằm, trong mắt chứa đầy sự kinh ngạc và tức giận, anh ta tin tưởng tớ như vậy, nhưng tớ…”
Nói đến cuối, Bạch Minh Châu không kìm được nước mắt.
Cô ấy cảm thấy mình đã làm sai rồi.
Rõ ràng Thiện Ngôn chỉ là một tôn tại do vấn đề về tâm lí, tại sao cô ấy lại tự trách như vậy?
Hứa Trúc Linh ôm chặt lấy cô ấy, dùng bàn tay mềm mại vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Minh Châu, đừng buồn, hai nhân cách không thể đồng thời xuất hiện.
Nếu nhân cách thứ hai tồn tại, nhân cách chính sẽ biến mất. Minh Châu, để cho cậu làm người xấu như này thật sự là quá tàn nhẫn”
“Tớ cũng biết anh ta chỉ là một nhân cách, nhưng mà… nhưng mà tớ…’ Bạch Minh Châu nói không rõ ràng, cuối cùng bực bội nói: “Là do tớ nghĩ nhiều rồi.”
Cô rời giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Sau khi bước ra, cô ấy đã bình tĩnh lại rất nhiều. “Dì Châu, dì không sao chứ? Dì đang nghĩ về cậu sao?”