Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1333


“Vậy là sai lâm này khiến cho tôi thương tiếc suốt đời?”


Giọng nói của cậu ta khàn khàn, thống khổ nói.


“Tôi chỉ có một mình tôi mà tôi đã yêu Cố Thành Trung…… Tôi tin rằng ông trời sẽ cho anh gặp được người tốt hơn, nhưng tuyệt đối người đó không phải là tôi. Diên, anh sẽ có được hạnh phúc, nhưng mà hạnh phúc đó không phải là của tôi trao chol”


“Em đối với tôi, thật sự dứt khoát như thế?”


“Đúng, chỉ có như vậy….mới có thể rõ ràng được.”


Cô nén đau lòng nói từng chữ một.


Cô biết rõ những lời này đau đớn như thế nào, từng chữ như một nhát dao.


Cô thấy sắc mặt cậu tái nhợt, đôi môi không có chút huyết sắc nào, cô cảm thấy mình là một đao phủ tàn nhãn, đâm cho anh từng nhát dao một.


Nhưng… cô là phụ nữ đã có chồng, không có cách nào có thể phản bội chồng của mình, phản bội lại tình cảm của mình.


Lại không để cho cậu ấy tiếp tục phải trả giá, người tổn thương cũng chính là cậu ấy.


“Dù cho… Hôm nay Cố Thành Trung đối xử với em như vậy?”


“Đúng, tôi tin tưởng anh ấy!”


Bốn chữ này chắc như đỉnh đóng cột, không cần nghĩ ngợi mà nói ra.


Diên nghe nói như thế, bàn tay vô thức nắm chặt.


Giờ phút này cậu suýt nữa đã suy nghĩ theo lời của William nói là giết chết Cố Thành Trung.


Cậu hoàn toàn không có một cơ hội cạnh tranh công bằng.


Mà là….làm cho vết thương càng ngày càng chồng chất khoét sâu vào cơ thể anhI Không có người nào can tâm tình nguyện cho đi mà không muốn được nhận lại.


Nếu như tình cảm không được đáp lại trong một thời gian dài thì dù có yêu đến đâu cũng sẽ biến thành cây kiếm mà đâm ngược lại chính mình.


Cậu đau khổ nhắm mắt lại, bắt buộc mình phải bình tĩnh lại.


Cậu chậm chạp mở đôi mắt phượng màu lam ra nhìn cô thật lâu.


Hình ảnh nhỏ bé của Hứa Trúc Linh được phản chiếu trong dó, nhìn rất nhỏ bé.


“Trúc Linh, tôi hỏi em…..


Giọng nói của anh ta run nhè nhẹ, như đang cố kìm nén sự suy sụp của mình.


“Nếu như…..Nếu như có thể làm lại, người đầu tiên em gặp không phải Cố Thành Trung mà là tôi. Hoặc là khi tôi theo đuổi em khi tình cảm của em dành cho anh ta chưa sâu đậm. Vậy chúng ta có thể hay không…. Có thể hay không sẽ có một kết cục khác?”


Hứa Trúc Linh chưa kịp thốt ra chữ nào đã bị cắt ngang.


“Hứa Trúc Linh, tôi xin em đừng có đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, lừa gạt tôi cũng được, ít nhiều gì hãy cho tôi một chút hy vọng!”


Cậu ta vội vàng lên tiếng nói từng chữ một. Giọng nói mang theo sự khẩn cầu, cầu xin cô lừa mình một lần, cho cậu một chút hy vọng để cho cậu thấy nếu như thời gian quay trở lại, cậu sẽ vui vẻ một chút!


Ngay cả hạnh phúc chỉ là giả tạo vậy cũng đủ rồi.


Hứa Trúc Linh nghe vậy, những chữ định nói ra lập tức kẹt trong cổ họng, một chữ cũng không thể nói được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK