“Nguyên Doanh, anh hiểu cái gì gọi là yêu không? Anh hiểu cái gì là hôn nhân không?”
“Mấy thứ này, sau này anh sẽ từ từ học được thôi.”
Anh ấy bình thản nói.
Tính tình anh ấy trời sinh đã nhạt nhẽo, vô dục vô cầu.
Anh ấy tòng quân là do cha me sắp xếp.
Sau khi anh ấy bị thương thì không cách nào tòng quân được nữa nên lièn đổi nghề sang làm quân y.
Cuộc đời anh ấy đã định sẵn là sống vì nhà họ Bạch, vì thế nên anh ấy cũng nên tìm một người vợ môn đăng hộ đối, có thể làm nhà họ Bạch vẻ vang.
Cố Ngọc Vy là sự lựa chọn thích hợp nhất, nghề nghiệp hai người giống nhau, hơn nữa quân hàm của cô ấy cũng không thấp.
Nếu như nói cho chú biết thì chắc chắn chú sẽ giơ cả hai tay tán thành.
Anh ấy vốn dĩ không xác định chính là vì trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Anh ấy cũng nói không được đó là cảm giác gì, chính là lúc nửa đêm khi đột ngột bị giấc mơ làm giật mình tỉnh dậy, nhìn quanh nhìn quất lại phát hiện mình là một người cô độc.
Nhưng mà khi anh ấy nhìn thấy Minh Châu thì sẽ rất an tâm.
Hai ngày nay ở bên cạnh cô ấy, anh ấy cảm thấy những khoảng trống nơi trái tim anh ấy đều được lấp đến tràn đầy.
Anh ấy chỉ có coi nó như tình thân.
Đối với tình yêu mà nói, đúng thật là anh ấy dốt đặc cán mai, nhưng cũng không sao cả, sau này anh ấy cũng có thể từ từ học về nó.
Điều duy nhất khiến anh ấy lo lắng chính là Bạch Minh Châu, anh ấy sợ cô không vượt qua được chướng ngại trong lòng mình, sợ cô ấy sẽ coi anh giống như bố mẹ không còn cần cô ấy.
“Nguyên Doanh, thật ra bệnh của em đã khỏi từ lâu rồi, anh cũng nên theo đuổi hạnh phúc của chính mình đi, em cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, dù sao thì cũng sắp kết thúc rồi, em cũng nên tìm một người bầu bạn cả đời rồi.
“Nếu được như thế là tốt nhất.” Nguyên Doanh hít sâu một hơi, thật lâu sau mới nói ra một câu.
Câu này giống như một mũi gai nhọn, hung hăng đâm thật sâu vào tim cô ấy.
Nguyên Doanh nói được, vậy thì cô liền tin.
Là chuyện tốt, nhất định là chuyện tốt.
Bọn họ phải bảo vệ bên cạnh những người khác nhau giống như hai cạnh của một hình bình hành vậy, ngoại trừ việc cùng hướng về nhau từ nơi xa xa thì vĩnh viễn cũng không thể có giao điểm được.
Lúc này, bên trong phòng nghỉ ngơi.
“Cậu nói xem anh tôi cũng đã một bổ tuổi đầu rồi, sao lại đi tìm một người nhỏ như thế được chứ? Cậu năm nay chỉ mới mười tám tuổi, tôi nên gọi cậu là em gái, hay là cháu gái? Hay là chị dâu? Anh tôi thật sự là đã quăng cho tôi một vấn đề xoắn hết cả não. Trâu già gặm cỏ non, cũng chẳng ai dạy anh ấy đi chơi mấy trò này mà?”
Cố Ngọc Vy ngồi bên cạnh châm cứu cho Hứa Trúc Linh, mặt ủ mày ê nói. “Cậu…cậu vừa rồi tại sao không nói rõ cho tôi biết chứ?”
“Nói chuyện gì?”
Cố Ngọc Vy biết rõ còn cố hỏi: “Tôi cũng không nói gì sai mà, chúng tôi thật sự là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ ngây thơ hồn nhiên. Tôi cũng thật sự là vợ nuôi từ bé của anh ấy, mục đích lúc đầu bố tôi nhận nuôi tôi là vì muốn có một đứa con gái, nhưng mà sau này anh tôi không phải là bị như thế kia rồi sao? Vẻ ngoài xấu xí như vậy, đây đã trở thành một vấn đề vô cùng khó khăn rồi, vì thế nên bố mới muốn gả tôi cho anh ấy.”
“Tôi và anh tôi đều không đồng ý, bố tôi tuổi tác đã lớn rồi, hồ đồ mất rồi, nhưng chúng tôi thì lại không hồ đồ như thế nha. Bao nhiêu năm nay đều là anh em, sao có thể bên nhau theo kiểu người yêu được chứ?”
“Huống chi, chúng tôi thật sự là nói từ thi từ ca phú nói cho đến triết lý nhân sinh. Anh ấy thật sự không hiểu cô gái lớn đầu như cô muốn cái gì nên anh ấy càng cần đến tôi, anh ấy gọi điện thoại cho tôi hỏi xem nên tặng cho cô cái gì đó!”
“Vậy nhất định phải là giày cao gót rồi, có một câu quảng cáo nói rất đúng, trong tủ giày của một cô gái vĩnh viễn thiếu một đôi giày cao gót.”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì mới hiểu ra, thì ra mọi chuyện là như thế.
Nhưng mà Cố Thành Trung chưa từng cùng cô nói từ thi từ ca phú cho tới triết lý nhân sinh!
Cô không vui!
“Tôi vừa nãy chỉ là thăm dò cậu một chút thôi, nếu cậu ở bên cạnh anh tôi thì áp lực thật sự sẽ rất lớn, tôi khảo sát khả năng chịu áp lực của cậu một tí mà thôi, sự thật chứng minh khả năng chịu áp lực của cậu rất bình thường, nhưng sau khi bạo phát thì năng lực cũng rất trâu bò, tôi thích cậu rồi đó.”
Cố Ngọc Vy rướn người tới, kinh ngạc thốt lên: “Trên người cậu thật thơm quá đi, cậu biết không? Trong quân đội toàn bộ đều là đàn ông, số lượng phụ nữ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Ngày ngày tôi đều ở cùng một đám đàn ông thô kệch, đã rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy phụ nữ.”
Cổ Thành Trung họp xong trở về, khi anh vừa đẩy cửa phòng hội nghị ra thì liền nhìn thấy cảnh tượng thế này, sắc mặt tức thì liền trầm xuống.
Em gái anh đùa giỡn vợ anh sao?
Lý nào lại thế.
“Đủ rồi, một vừa hai phải thôi.” Cổ Thành Trung đi tới phía trước túm lấy cổ áo Cố Ngọc Vy, ngăn cản cô ấy tiến về phía trước thêm nữa.
Cố Ngọc Vy bĩu môi nói: “Nhỏ nhen, lẽ nào anh còn muốn giấu vợ mình đi, không cho người khác nhìn một cái luôn sao hả!”
“Nếu mà có thể thì anh cũng muốn làm như thế lắm đó.” Cố Thành Trung bất đắc dĩ mà nói, anh thuận thế ôm lấy Hứa Trúc Linh, nói: “Dù sao thì mọi người cùng đã gặp nhau rồi, cùng nhau ăn cơm đi, buổi chiều anh và Ngọc Vy sẽ đi gặp mặt bố.”
Mấy người rất nhanh đã đi tới nhà ăn, lúc này đây Hứa Trúc Linh mới biết được Cố Thành Trung cũng vừa lên mạng nên mới thấy được tin tức.
Anh ấy nhận điện thoại trở về, đi thẳng một đường vào phòng hội nghị, thẳng cho đến vừa nãy mới đi ra ngoài.
Cổ Ngọc Vy nhìn video một cái, nhịn không được mà khen ngợi, cô ấy nói: “Chụp tôi cũng không tồi, cho tên phóng viên này thêm một cái chân gà.”
“Lát nữa để Khương Anh Tùng làm sáng tỏ, không phải chuyện gì khó.”
“Anh, người bạn nhỏ của anh rất để ý tới anh đó, sau khi nhận được tin tức thì lập tức chạy tới ngay. Khăng khăng muốn nghe chính miệng anh nói, em cố ý làm khó mà cô ấy cũng không chịu đi đâu.”
“Em ấy có bắt nạt em không? Nếu như có thì anh sẽ bắt nạt lại nó cho em.”
Cố Thành Trung rũ mi xuống nhìn Hứa Trúc Linh.
Da đầu Cố Ngọc Vy nhất thời liền căng thẳng, cô ấy ra sức nháy mắt với Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh cười cười nói: “Không có, em mới không bị bắt nạt dễ như thế đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Cố Thành Trung cưng chiều mà vuốt vuốt đầu cô.
Khi mấy người ngồi xuống ghế thì Cố Ngọc Vy liền chủ động kéo ghế ra cho Hứa Trúc Linh.
“Cô bé đáng yêu nên có người đi theo sau làm tùy tùng, phục vụ mọi chuyện từ A đến Z. Anh, anh cũng phải có mắt chút đi chứ.”
Cố Thành Trung nghe thế thì sắc mặt đen thui.
Cố Ngọc Vy giống như chẳng hề nhìn thấy sắc mặt đen thùi lùi của anh trai nhà mình, cô ấy tiếp tục nói: “Cô bé đáng yêu, nếu như cậu rời khỏi anh tôi thì chắc chắn sẽ có một đống lớn đàn ông theo đuổi, tôi dám cam đoan luôn đấy!”
“Đủ rồi.”
Sắc mặt Cổ Thành Trung càng thêm khó coi.
Hứa Trúc Linh ngày càng trưởng thành, mặt mũi càng lớn lên lại càng thêm xinh đẹp hút hồn.
Anh đã cảm thấy áp lực rồi.
Hứa Trúc Linh cảm thấy tình cảm giữa hai anh em bọn họ rất tốt, mặc dù không thường xuyên ở cùng nhau nhưng hoàn toàn không hề có cảm giác xa cách.
Cô nghĩ, nhất định là Cố Thành Trung rất tín nhiệm Cố Ngọc Vy, nếu không thì cũng sẽ không mua một món quà giá trị lớn, còn đi nhờ cô ấy dạy mình như vậy.
Tính cách của Cố Ngọc Vy và Bạch Minh Châu lại có vài chỗ tương tự nhau, phóng khoáng, không để ý chuyện vặt vãnh.
Khi ba người đang ăn cơm, Cố Ngọc Vy nhịn không được mà hỏi: “Anh, sao trước đây em lại không phát hiện ra anh là một kẻ luyến đồng nhỉ? Nếu không phải em đã điều tra căn cước của cậu ấy, biết cậu ấy đã thành niên rồi thì chắc chắn là em đã báo cảnh sát túm cổ anh đi rồi!
Quyến rũ thiếu nữ vị thành niên, tội này bị phạt nặng lắm đó.”
Khụ khu…
Một miếng cơm mà Cố Thành Trung chưa kịp nuốt xuống đều bị mắc kẹt ở cổ họng!
Anh không thích người khác nói anh là kẻ luyến đồng!
“Anh ăn chậm chút đi.”
Hứa Trúc Linh đau lòng vỗ lưng cho anh, cô đưa cho anh một cốc nước. Cố Ngọc Vy lại sán tới trước mặt Hứa Trúc Linh, rất nghiêm túc mà hỏi cô một câu: (8) “Cô bé đáng yêu, sao cậu lại dại dột mà lại tìm phải anh trai tôi thế? Anh trai tôi lớn hơn cậu tận mười tuổi, ba tuổi đã là một thế hệ, giữa hai người phải nói là có một dải thiên hà chắn ngang qua luôn đói!
Dựa vào vẻ ngoài của cậu, đàn ông trẻ tuổi đẹp trai thế nào mà chẳng kiếm được chứ? Tôi còn nghe nói cậu chủ nhỏ của tập đoàn ngôn thị theo đuổi cậu nữa, sao cậu không cân nhắc về tên đó thử xem?”
Phá…
Em gái dùng chính thực lực của mình để hãm hại anh trai tới rồi đây!
“Xem ra anh phải bảo Khương Anh Tùng đóng gói hành lý của em trực tiếp đưa về nhà luôn, nhìn bộ dạng em có vẻ như muốn về nhà chăm sóc bên gối bố, sống những này tháng hạnh phúc ở nhà…”
“Ha…anh, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói mà, bố chắc chắn là sẽ niệm ngày niệm đêm như Đường Tăng, niệm chết em luôn mất!”
sẽ dẫn cậu đi bệnh viện xem thử, xem thủ có tìm ra được loại thuốc nào tốt không.
Cậu cứ chờ nhận tin tốt đi.”
“Cảm ơn cậu, thật sự rất cảm ơn cậu Hứa Trúc Linh kích động không thôi.
Nếu như có thể chữa khỏi bệnh này thì từ nay vê sau Cố Thành Trung có thể càng thêm tự tin rồi.
Cố Ngọc Vy thu dọn một ít đồ vật rồi liền đi ra ngoài, vốn dĩ cô ấy muốn đi tìm Nguyên Doanh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là đi tới tập đoàn .J.C Khương Anh Tùng dẫn cô ấy tới phòng làm việc ngồi chờ.
Rất nhanh thì Cố Thành Trung đã kết thúc hội nghị rồi, nhìn thấy cô ấy đến thì có hơi kinh ngạc.
“Sao em lại tới đây?”
“Cô vợ chưa cưới bé nhỏ của anh có một vài chuyện nghĩ mãi mà không hiểu nên nhờ em đi hỏi thăm giúp.”
“Chuyện gì thế?”
Cố Ngọc Vy cười cười, cô ấy ngồi trước.