“Anh và… chị Thanh Hoàn gây nhau sao?”
“Không có, đừng suy nghĩ lung tung. Anh khẽ sở đầu cô một cái, cười nói.
“Thật ra thì em biết anh có rất nhiều chuyện phiên lòng nhưng cũng không nói với em. Tuy nhiên anh nên biết, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì em cũng sẽ ở bên cạnh anh. Em thấy Minh Châu và Ôn Mạc Ngôn trở thành như vậy, em cũng đã biết sợ rồi, em thật sự rất sợ sau này chúng ta sẽ chia cách”
Cô ôm lấy Cổ Thành Trung thật chặt, rất dùng sức, cứ như rất sợ những gì trước mắt chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.
Cổ Thành Trung cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, thật ra anh cũng là một người lo được lo mất.
Anh cảm thấy Ôn Thanh Hoàn kêu anh qua đó chính là để anh xem một vở kịch.
Một vở kịch khá chân thật, nhằm để nhắc nhờ anh rằng sẽ có một ngày anh cũng phải đối mặt với sự lựa chọn như vậy, Mà câu trả lời chỉ có thể là buông tha tình yêu, bảo vệ sự nghiệp của gia tộc.
Anh vuốt ve đầu cô vô cùng kiên nhẫn, giống như đang dỗ dành trẻ con vậy.
“Chúng ta sẽ không đi tới bước đường đó đầu anh sẽ liều mạng để bảo vệ em.
“Em hy vọng mình có thể đến hai mươi tuổi nhanh một chút, có thể gả cho anh sớm một chút, như vậy em sẽ không cần phải lo lắng để phòng nữa.
“Anh cũng vậy mà, bé con ngốc.”
Anh bắt đắc dĩ nói.
“Được rồi, chuyện đã đến nước này thì chúng ta cũng không còn cách nào cứu vẫn nữa. Mấy ngày nay cứ việc vui chơi thỏa thích đi, thả lòng một chút, qua mấy ngày nữa thì đã phải trở về Đà Nẵng rồi.”
“Không có tâm trạng chơi…”
“Cứ coi như nghỉ phép cùng với anh đi, anh không thể lo chuyện của người khác được, chỉ muốn lo chuyện của chúng ta mà thôi.”
“Vậy cũng được.”
Cô khẽ gật đầu, chuyện của người khác vô cùng rắc rối, đúng là không lo được.
Chính vì bọn họ đã biến thành như vậy nên cô càng cảm thấy tình cảm rất đáng trân trọng.
Có sẽ cố gắng quý trong mỗi một ngày được ở bên Có Thành Trung. không cần rầm rầm rộ rộ, khác cốt ghi tâm, chi muốn tiếp tục dài lâu, mỗi một ngày đều hạnh phúc vui vẻ.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đến London nên cũng biết khá nhiều nơi nổi tiếng.
Cổ Thành Trung dẫn cô đến rất nhiều địa danh nổi tiếng, hai người cũng đã ăn rất nhiều món ăn đặc sắc.
Cô không thèm nghĩ đến chuyện của người khác nữa, chỉ muốn cố gắng lo cho chuyện tình cảm của mình thật tốt mà thôi.
Lúc cô và Cổ Thành Trung đi dạo trung tâm thương mại, vô tình lại gặp được Ôn Mạc Ngôn.
Bên cạnh là một cô gái mắt xanh tóc vàng thân mật kéo tay anh ta, hai người họ đang xem nữ trang.
Chính tại cô nghe được, cô gái kia kêu một tiếng anh yêu.
Chắc hẳn cô gái kia chính là Christie Biellmann.
Lúc Christie nhìn về phía Ôn Mạc Ngôn, trong ảnh mắt lóe lên tia sáng vô cùng rực rỡ Đó là ánh mắt nhìn người yêu,
Thế nhưng ánh mắt của Ôn Mạc Ngôn nhìn đối phương lại rất khác, trong đó xen lẫn chút tối tăm và phức tạp.
Ảnh mắt trong suốt trước kia đã không còn nữa, hiện tại bên trong chỉ còn lại đầy rẫy gai nhọn.
Bốn người gặp mặt, không khi cũng có chút xấu ho.
Cuối cùng vẫn là Ôn Mạc Ngôn mở miệng trước, anh ta nhếch môi, lộ ra một nụ cười mê người rồi nói: “Thật trùng hợp, vậy mà lại có thể gặp mặt nhau ở đây. Xin giới thiệu một chút, đây là Christie bạn gái em. Còn hai người này là bạn của anh, Hứa Trúc Linh và anh Thành Trung.”
“Anh Trung đúng không? Tôi có nghe Ôn Mạc Ngôn nhắc tới rồi
Christie lễ phép chào hỏi.
Năm nay cô ta vừa mới tốt nghiệp đại học, trên mặt vẫn còn rất ngây thơ.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy cô ta cũng giống như nhìn thấy bản thân mình vậy.
Thế nhưng cô đã gặp được Cổ Thành Trung.
Còn cô là lại gặp phải Ôn Mạc Ngôn đang điện loạn, cứ như bị ma nhập vậy.
Vì thế, cô cũng hơi gật đầu lại xem như chào hỏi.
“Ôn Mạc Ngôn, chẳng phải một lát nữa chúng ta sẽ đi ăn cơm sao? Chi bằng đi chung với nhau đi, em còn chưa được ăn cơm chung với bạn của anh đâu “Em nói sao thì chính là vậy” Ôn Mạc Ngôn khế cười, nhéo lỗ mũi cô ta một cái.
Nhìn thấy động tác này, Hứa Trúc Linh hơi kinh hãi, cảm thán không thôi.
Trước kia Ôn Mạc Ngôn rất hay xấu hổ, là một người khá quy củ.
Thế nhưng giờ phút này… lại có thể làm ra hành động ngà ngón như vậy.
Anh ta nhìn về phía Cổ Thành Trung: “Cùng nhau dùng cơm nhé?”
“Trúc Linh, em cảm thấy thế nào?”
“Đi đi đi đi, hai người chúng tôi rất nhàm chán, tôi cũng rất muốn biết bạn bè của Ôn Mạc Ngôn, có được không cô Trúc Linh?”
Christie tiến lên kéo bàn tay nhỏ bé của Hứa Trúc Linh, thân thiện nói.
Thịnh tình khó từ chối, vì thể có đành phải đồng ý. Bốn người nhanh chóng tìm một nhà hàng ngồi xuống, sau khi gọi thức ăn thì Christie đến nhà vệ sinh một lát, cũng kéo cả Hứa Trúc Linh theo.
Tình cảm của con gái rất đơn giản, vì thế hai cô gái tay trong tay đến nhà vệ sinh.
Sau khi người đến nhà vệ sinh, Christie nói: “Rất hân hạnh được biết cô, hy vọng chúng ta có thể làm bạn tốt”
“Cô biết Ôn Mạc Ngôn bao lâu rồi?”
“Bốn năm rồi, tôi đã thích anh ấy rất nhiều năm nhưng mà anh ấy vẫn luôn không biết. Lúc tôi tỏ tình, anh ấy càng đỏ mặt hơn nữa, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
“Vậy cô có cảm thấy hiện tại Ôn Mạc Ngôn khác với trước kia không?” Hứa Trúc Linh thận trọng hỏi.
Christie đang rửa tay, nghe cô nói vậy thì động tác hơi dừng lại.
Ngay sau đó, cô ta khẽ cười một tiếng rồi nói: “Quả thật là không giống, lần trước gặp mặt anh ấy còn dịu dàng văn nhã. Thế nhưng chỉ trong một tuần ngắn ngủi, đến khi gặp lại thì anh ấy trở thành bây giờ “Trở thành một người… tà mị, không đoán ra nổi, có lúc ánh mắt rất đáng sợ.
“Cô không cảm thấy On Mạc Ngôn như vậy là có vấn đề sao? Giống như một người thay đổi hoàn toàn “Đúng rồi, nhưng mà anh ấy cũng đối xử tốt với tôi lắm, không từ chối tình cảm của tôi, cũng sẽ chủ động đáp lại nữa. Anh ấy đồng ý yêu đương với tôi, chấp nhận nói những lời tình cảm, tôi cảm thấy thay đổi như vậy cũng không có gì không tốt cả
Cô ta cười vô cùng ngọt ngào, nhún nhún vai tỏ vẻ sao cũng được.
Yêu…
Ngày thứ hai sau khi Ôn Mạc Ngôn chia tay thì đã ở bên Christie rồi, cùng lắm hai người họ chỉ mới lui tới hai ngày mà thôi.
Ôn Mạc Ngôn lại có thể dễ dàng nói ra lời “yêu”
Trông Christie có vẻ không hề ngu ngốc, không thể nào không hiểu đó là một lời nói dối được.
Cô không biết nên mở miệng nói thế nào, thân là người ngoài cuộc, cô cũng không có tư cách phân xét người khác.
Cô do dự mâu thuẫn một lúc lâu, cuối cùng cũng nuốt xuống tất cả những lời định nói trở về, không hề hề răng một chữ nào cả. Thế nhưng không ngờ cô là lại chủ động lên tiếng.
Cô ta ưu nhã lau chùi ngón tay, thản nhiên nói: “Thật ra thì tôi biết cô muốn nói gì, Ôn Mạc Ngôn có bạn gái, vừa mới chia tay đã yêu đương với tôi rồi. Anh ấy trở thành như vậy cũng hoàn toàn là bởi vì cô gái kia, đúng không?”
“Cô biết hết rồi sao?”
Hứa Trúc Linh vô cùng khiếp sợ, nếu như đã biết hết thì tại sao lại còn ở bên cạnh anh ta để hưởng thụ tình yêu giả tạo chứ? “Tôi đã từng điều tra nên đương nhiên biết rồi Hôm anh ấy chia tay, tất cả chi tiết tôi đều biết vô cùng rõ ràng. Cô gái kia đã có người mình thích, nói rất nhiều lời tổn thương anh ấy, còn tát người chị gái mà anh ấy kính trọng nhất nữa. Ngày hôm sau, anh ấy đến tìm bố tôi để yêu cầu gia hạn hợp đồng, hơn nữa còn đồng ý yêu đương với tôi. Cả người anh ấy đều thay đổi, trở nên rất xa lạ, tôi hoàn toàn không hiểu nổi.
“Nhưng mà như vậy thì sao chứ? Quan trọng nhất vẫn là kết quả, cuối cùng chúng tôi vẫn ở bên nhau đấy thôi. Tôi sẽ buộc anh ấy lại thật chặt, sẽ cùng anh ấy bước vào giáo đường kết hôn”
“Cô cảm thấy Ôn Mạc Ngôn bây giờ sẽ chịu kết hòn đàng hoàng sao?”
Hứa Trúc Linh cẩn thận hỏi, Christie nghe vậy cũng hơi sững người lại.