Thanh Viên nói bố mẹ không thương cậu, chỉ có một người anh trai ngay cả tên cậu cũng không biết, Hứa Trúc Linh lại thấy rằng sống mơ hồ như vậy cũng có cái hay. Ít nhất sẽ không cảm nhận được rõ ràng sự đau khổ, không giống như người bình thường suy tính phức tạp, tự tìm đến đau khổ.
Hứa Trúc Linh cùng cậu bé ăn cơm xong mới về nghỉ ngơi, chơi một ngày cô cũng đã thấm mệt.
Lúc Cố Thành Trung đi vào thấy cô cuộn mình nằm nghiêng trên giường, anh dịu dàng hỏi han: “Em mệt rồi à?”
“Ừm..”
“Vậy ngày mai Josh thử váy cưới, em có đi cùng được không? Anh hai mời đó, bởi vì bên cạnh Josh không có người phụ nữ nào, anh hai hi vọng em có thể đi cùng cô ấy cho có bạn. Đây là lần đầu tiên cô ấy mặc váy cưới nên rất hồi hộp căng thẳng, thế nên anh hai mới tìm anh hỏi xem em thế nào”
“Josh thử váy cưới ư?” Hứa Trúc Linh như bừng tỉnh, mở to hai mắt hết sức ngạc nhiên.
Từ lúc Josh khôi phục thân phận con gái Hứa Trúc Linh vẫn chưa gặp cô ấy lần nào.
Lần này có cơ hội ra ngoài đương nhiên cô rất vui.
“Anh có thể đi không?”
“Ngày mai anh nghỉ anh sẽ cùng em đi, nhưng trên đường có thể vẫn sẽ phải nhận điện thoại công việc, không biết vợ anh có đồng ý hay không?”
“Ân chuẩn ân chuẩn! Vậy em cũng nên mang theo quà gặp mặt nhỉ? Sau này là chị dâu tương lai rồi, không thể qua loa!” Trong chốc lát Hứa Trúc Linh liền nghĩ xem nên tặng cái gì.
Ngày hôm sau chc nghỉ làm đưa cô tới địa điểm thử váy cưới, vừa vào đến tầng một thì gặp Cố Thiện Linh và Josh.
So với lần trước gặp mặt, bây giờ Josh đã gầy đi rất nhiều.
Khuôn mặt hơi nhợt nhạt giống người ốm, nhìn tổng thể rất mỏng manh.
Trời đã chuyển sang thu, thời tiết cũng bắt đầu lạnh. Josh mặc chiếc áo khoác denim bên ngoài, bên trong là áo phông.
Không còn vẻ già dặn lão luyện như lúc trước mặc vest nữa, nhưng vẫn giống như trước gọn gàng, chỉn chu.
Tóc đã dài hơn trước, quá tai một chút. Anh chàng đẹp trai ngày trước đã biến thành cô nàng tomboy xinh đẹp rồi. Đây quả thực là biến đổi lớn vô cùng kích thích của một con người.
“Josh …à chị dâu!” Hứa Trúc Linh vui vẻ chào hỏi.
Josh hơi đỏ mặt nói: “Hai người đến rồi!” Phụ nữ một khi gặp nhau thì sẽ không tránh khỏi hỏi han không dứt, hai người đàn ông thì chỉ nhìn nhau gật đầu, coi như chào hỏi.Trong đầu Hứa Trúc Linh đầy những vạch đen, không thể bội phục sức tưởng tượng của Cố Thành Trung.
Cô không chú ý tới trong cửa hàng áo cưới vừa rồi có khuôn mặt nhỏ màu trắng.
“Em đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy?”
“Không phải nghĩ về người đàn ông nào đó chứ?” Cố Thành Trung khẽ nhíu mày, đôi mắt phượng nhìn xuống: “Có phải em lại nhìn trúng một cô gái đẹp nào đó rồi chứ? Em có thể phí chút tâm tư để trên người của anh được không? Nhìn anh không đẹp à? Hôm nay anh mặc bộ quần áo không hợp với phong cách của em sao?
Em..: “Đừng” Hứa Trúc Linh vội vàng nói, nếu còn tiếp tục nữa thì có thể cô đã phạm phải một trong bảy tội của hôn nhân rồi.
“Em chỉ cảm thấy em thấp như vậy, nếu sau này em sinh ra một đứa con trai thấp giống em thì chẳng phải là xong đời rồi sao?” Trước đây cô chưa bao giờ cảm thấy cao một mét sáu là thấp.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy đó là rất thấp.
Cô rất muốn hỏi một người cao rằng không khí trước mặt của họ có mùi hương dễ chịu không?
Cố Thành Trung nghe nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cũng may còn chưa làm chuyện gì có lỗi với chính mình. Còn lại hết thảy đều dễ nói rồi.
“Chuyện này sao có thể trách em được chứ? Nên trách anh không truyền gien tốt nhất của anh cho con, cũng trách con không chịu tranh giành. Gien của anh xuất sắc như vậy mà không muốn, vậy thì sao có thể trách em được chứ?” Hứa Trúc Linh nghe thấy lời lập luận đây sắc sảo đó thì kinh ngạc nhìn Cố Thành Trung.