Chẳng trách trong lòng cô ấy, anh ta là một người xấu xa đến vậy.
Anh ta chính là một tên quái thai, mọi thói hư tật xấu của con người đều hiện lên rõ mồn một trên người anh ta.
>Ngay từ khi nhỏ, anh ta đã bị Phó Minh Nam nuôi dưỡng để trở thành một cỗ máy giết người, ông ta chỉ dạy anh ta khả năng giết người, rèn luyện tính cách độc đoán, hung ác mà từ trước đến nay chưa từng dạy anh cách làm một con người.
Anh ta không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng không biết nên làm thế nào để quay đầu.
Anh ta chỉ biết rằng, chỉ cần trở thành người có quyền có thế thì có thể khống chế mọi thứ của người khác, có thể trở thành người thống trị.
Ngoại trừ Phó Minh Nam ra thì anh †a chưa từng nếm trải mùi vị thất bại trong tay người khác, cho dù đó có là Cố Thành Trung thì anh ta cũng chưa từng ngó tới.
Nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy mình thất bại rồi, thất bại vì một người phụ nữ!
Đáng chết!
Đột nhiên anh ta buông tay ra, tên đàn em lập tức sợ hãi ngồi phịch xuống đất.
Tên đàn em nghe thấy vậy liền vội vội vàng vàng bò ra ngoài.
Sau đó anh ta lại lắng lặng nhìn về phía màn hình giám sát, mặc dù nhìn thấy cô ấy và Hứa Trúc Linh đang nói cười vui vẻ nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy nụ cười của cô ấy chưa đựng sự gượng ép và khó xử.
Sự vui vẻ của cô ấy không phải là thật lòng.
Hứa Trúc Linh và Châu Vũ nói những chuyện xảy ra ở trong nhà hàng, nói về những vị khách tính tình cổ quái và cả những chuyện thú vị ở trong bếp.
Châu Vũ không kìm được mong muốn trong lòng, cô ấy nói: “Em muốn đi làm quá, cũng muốn được đi học, lại càng muốn được về thăm nhà một chút.”
“Đợi em khỏe lại rồi muốn đi đâu cũng được.”
*.” Châu Vũ nghe thấy vậy thì im lặng, mãi hồi lâu mới nặng nề gật đầu.
Cô ấy cũng không muốn chết, nhưng hiện giờ cô ấy đã không thể nắm giữ sự sống và cái chết của chính mình được nữa rồi.
Ông trời có muốn giữ cô ấy ở lại hay không, cô ấy cũng đều sẽ không hối hận.
Nếu như phải sống tiếp thì thật sự cô ấy cũng không biết phải đối mặt với Hắc Ảnh thế nào.
Chính vào lúc này thì cửa phòng bị mở ra, lần này là Hắc Ảnh đi vào.
Trong nháy mắt, Châu Vũ liền cảm thấy rất căng thẳng, cô ấy vội nói: “Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ…”
“Đừng căng thẳng thế, tôi chỉ muốn mang cho em ít trái cây thôi.”
Anh ta nhàn nhạt nói, trong đôi mắt phượng hơi híp lại kia có ẩn giấu một nỗi thống khổ thấu tâm can.
Từng lời mà cô ấy nói ra lúc trước như một cái gai sắc nhọn, hung hăng đâm vào trái tim của anh ta.
Bây giờ gai trên người đã không còn nữa nhưng vấn lưu lại những lỗ hổng trên da, lúc nào cũng đang rỉ máu.
Anh ta vừa lại gần, Châu Vũ liền cảm thấy sự lạ thường.