Thực ra muốn thay đổi, nào có dễ như vậy.
Hơn ba mươi năm không có bố mẹ, tự do một mình quen rồi, bây giờ đột nhiên lại có một gia đình.
Anh ta không có cách nào làm tới mức không thể thay đổi, ngày tháng vẫn giống như trước.
Một khi nhận nhà họ Cố, dường như tất cả mọi thứ đều sẽ có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Anh cần thời gian.”
“Em cho anh thời gian, hy vọng khi em quay lại, anh có thể cho em một Phó Thiết Ảnh hoàn toàn khác, được không?”
“Em muốn nhìn thấy một Phó Thiết Ảnh chín chắn vững vàng, không trút giận lên người khác, được giáo dục, tố chất tốt, không tùy tiện làm người khác bị thương, có trách nhiệm có đảm đương, không trốn tránh nội tâm của mình, dũng cảm tiến về phía trước, được không?”
“Yêu cầu của em…quá nhiều rồi.”
Anh ta mím môi nói.
“Kệ, anh chỉ cần nói có làm được hay không thôi!” Cô ấy căng thẳng hỏi đuổi.
“Anh đều sẽ vì em, làm được, em chỉ cần nhớ một điều, em là người con gái của anh. Bất kể sự khác biệt của tuổi tác, bối cảnh, còn có sự khác biệt chiều cao đáng chết kia nữa! Mỗi lần hôn em, đều cần cúi đầu, anh thấy cổ mình không được dễ chịu cho lắm.”
“Cả đời này, anh sẽ chỉ lấy mình em thôi!”
“Nếu anh dám nói như này trước mặt ba em thì anh chết chắc rồi.
Châu Vũ xoa thắt lưng nói.
“Không dám.”
Phó Thiết Ảnh hơi hãi.
Ngày hôm sau, Phó Thiết Ảnh còn đang chuẩn bị ra ngoài mua ít đồ, không ngờ tới hai vợ chồng lớn đã chuẩn bị xong từ sớm.
Đồ dinh dưỡng đắt đỏ, còn có lá trà với dụng cụ pha trà gì đó mà mấy người đọc sách ưa thích, đều là đồ cực tốt.
Vừa thể hiện không quá thô tục, lại có thể biểu hiện thành ý của nhà trai.
Anh ta đổi sang mặc một bộ vest đen chín chắn, tóc cũng cắt ngắn đi, là kiểu đầu đỉnh nghiêm chỉnh, nhìn rất mạnh mẽ, giống như là anh lính vậy.
Thân thể cường tráng, không khó để nhìn thấy cơ bắp mạnh mẽ dưới lớp quần áo.
Lúc Châu Vũ nhìn thấy anh ta, cũng ngây người một lát.
Lúc trước kiểu tóc của anh không phải thế này, mà là giống như kiểu của Cố Thành Trung, luôn vuốt ngược về phía sau, lại có phong thái giám đốc bá đạo.: Bây giờ, lại thêm vài phần ngang bướng, dường như không dễ chung đụng như bình thường.
Nhưng không thể không thừa nhận, kiểu tóc lại càng thích hợp với anh ta hơn.
“Cố Thành Trung giúp anh cắt, suýt thì cắt anh thành đầu trọc, tí nữa thì phải đánh anh ta một trận.”
Khí thế mạnh mẽ của Phó Thiết Ảnh trước sau như một, không vui nhìn Cố Thành Trung.
Sáng sớm anh ta muốn gội đầu, Cố Thành Trung đã đề nghị cắt tóc.