Cô ấy chắc chắn đã quên Nguyên Doanh. Một Nguyên Doanh đã lấy đi rất nhiều.
Trái tim cũng mất đi cảm giác yêu.
“Em khuyên anh nên buông bỏ sao?”
“Em không biết, chuyện tình cảm của mình không đến lượt người khác nói, chỉ có bản thân mới hiểu rõ.”
Cô nhún vai, thật sự lực bất tòng tâm, không biết giúp anh như thế nào. Giúp anh theo đuổi Cổ Ngọc Vy, cô sợ mình không thể làm được.
“Anh sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
“Em không làm phiền anh nữa.” Hứa Trúc Linh biết điều rời đi.
Trong lúc này, Quý Thiên Kim đang đi xuống dưới tầng hầm, tâm trạng không được vui nên muốn tìm nơi để trút giận.
Thậm chí bà còn cảm thấy Phó Minh Tước đáng ghét hơn cả Cổ Thành Trung. Tức giận đánh Phó Minh Tước một lúc, bà cũng mệt mỏi mồ hôi nhễ nhại. Cuối cùng thở hổn hển ngồi trên ghế mà thở dốc.
Phó Minh Tước hít một hơi đây đau đớn, cảm thấy rõ ràng lần này bà ấy đánh rất mạnh, như muốn giết mình đến nơi.
“Dì đang giận à?”
“Đúng.
“Giận ai?”
“Giận Hứa Trúc Linh, giận Cổ Thành Trung, cũng giận cậu nữa.”
“Nói cho tôi nghe đi, đừng để tôi bị đánh oan chứ?” Phó Minh Tước bất đắc dĩ nói.
“Ngọc Diệp và Trúc Linh là chị em, Phó Minh Diệp cũng là cháu gái của tôi. Tôi có thể nhận Hứa Trúc Linh quay về, nhưng cậu lại không thể nhận Phó Minh Diệp về. Bởi vì con bé có một người cha như vậy. Nhà họ Quý không thể có quan hệ nào với xã hội đen, cho nên người tôi không thể bảo vệ được chính là đứa bé Phó Minh Diệp này, cậu nói xem tôi có nên tức giận hay không?”
Quý Thiên Kim nổi giận đùng đùng nói.
“Dì tự cho mình là đúng, dì nghĩ rằng dì có thể bảo vệ được tất cả mọi người. Nhưng trên thực tế, những người này cũng không cần dì bảo vệ. Tôi có thể bảo vệ được Minh Diệp, dì không cần phải tham gia.
“Vậy cậu nói cho tôi biết, Ngọc Diệp đâu rồi? Vì sao cô ấy lại phải chết, Dạ Lang đã đi đâu? Rốt cuộc tên bất lực đó đã đi đầu rồi?”
Quý Thiên Kim khàn giọng gào lên, thậm chí còn vọng vào tầng hầm truyền ra những tiếng vang dội, âm thanh đau thấu tim gan.
Lời này khiến cho Phó Minh Tước lặng im không nói nên lời.
Anh ngập ngừng một lúc, đôi môi khô khốc, muốn nói cho bà biết rằng Ngọc Diệp thực ra chưa chết, cô ấy vẫn luôn ở cạnh anh, chẳng qua anh không tìm được biện pháp đưa cô ấy trở về.
Nhưng… anh không thể nói nên lời.
Anh đau khổ nhằm mặt lại, nói: “Tôi không biết.
“Tôi cũng đoán được, tên phế vật như cậu làm sao biết được Dạ Lang đang ở đâu. Phó Minh Diệp không có quan hệ gì với nhà họ Quý, con bé sống hay chết, tôi cũng không can thiệp. Đây là đường của nó, tôi không thể bảo vệ được, nhưng đứa nhỏ này làm ra chuyện gì sai lầm, cậu sẽ phải đền mạng cho tôi. Lý do tôi không giết cậu, không phải là vì tôi không muốn báo thù cho Ngọc Diệp, mà là bởi vì đứa bé này”
“Phó Minh Tước, cậu cút đi, về sau đừng rơi vào tay tôi một lần nữa, nếu không tôi sẽ khiến cho cậu sống không bằng chết.”
“Dì à, dì hung dữ như vậy, chắc chắn sẽ không ai lấy đâu.
“Cút!”
Quý Thiên Kim gắt gỏng nói.
Bà xoay người đi ra khỏi tầng hầm, một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Tuổi càng lớn thì cảm xúc cũng ngày càng khó khống chế.
Bà đau đầu vô cùng, nằm co ro như một quả bóng nhỏ trên ghế sofa, rồi uống thêm một viên thuốc an thần.
Sau đó uống một ít nước ẩm, cảm xúc từ từ bình tĩnh trở
Bà hơi mệt mỏi, chợp mắt nằm trên ghế sofa.
Có người đi đến đó.
“Anh tìm em mãi ”
Bà mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, khuôn mặt này đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của bà, nhưng chưa bao giờ nó lại trở nên chân thực đến vậy.
“Anh…anh thật sự đi tìm em sao? Không anh lại đang nói dối tôi, đây là chiêu trò thường ngày của anh mà.” Quý Thiên Kim khàn khàn giọng nói, mang theo vô vàn chua xót. lai.
Anh ấy rõ ràng gần như vậy, nhưng lại cảm giác như ở rất xa, có chạm như thế nào cũng không chạm đến.
Cô thăm dò giữa khoảng không, cả người chật vật ngã xuống dưới ghế sofa.
Đau đớn khiến cô tỉnh táo trong nháy mắt.
Quý Cảnh An cũng nhanh chóng tiến lên, nâng cô dậy.
“Bác, bác lại nằm mơ.
“Là cháu?”
Đây không phải là lần đầu tiên bà bị mất bình tĩnh trước mặt người cháu trai này, vẻ mặt cũng vô cùng thản nhiên.
Đau đầu ôm trán, được anh dìu về ghế sofa.
Anh cũng xoa bóp huyệt thái dương cho bà, nói: “Cháu với người đó … Thật sự rất giống nhau hay sao? Bác thường xuyên lầm tưởng cháu là người đó.
“Cháu anh tuấn hơn anh ta, tốt hơn nhiều so với anh ta thời trẻ. Khi đó, anh ta chỉ là một tên lưu manh đáng ghét.
Quý Thiên Kim nhỏ nhẹ chậm rãi nói.
“Nhưng mà, một tên lưu manh như vậy lại khiến cho bác thương nhớ nhiều năm. Nếu có thể, cháu rất muốn bắt hắn đến trước mặt bác, để cho bác xử lý. Quý Cảnh An tức giận nói.
Tuy rằng anh là đứa cháu được nhận nuôi, nhưng hầu như đều được người bác này chăm sóc.
Cũng bởi vì anh giống người đó, Quý Thiên Kim mới đặc biệt thân thiết với anh.
Đôi khi bà cũng hề giấu giếm lời nói của mình, bà cũng cần tìm người để giải tỏa tâm trạng, một nơi để trút hết nỗi khổ của mình.
Quý Thiên Kim chua xót cười.
“Chuyện này đã qua nhiều năm, không có gì hay để kể.”
“Nếu bác cảm thấy đau khổ, vậy đừng nhắc đến nữa, cháu kể chuyện cười cho bác nghe”
“Ừ hiếm khi cháu trở về nhà, nói chuyện với bác đi.
Bà chậm rãi nhắm mắt lại, Quý Cảnh An nói gì đó, bà cũng không nghe rõ ràng.
Ngược lại, bóng dáng kia càng hiện lên rõ ràng khắc sâu trong đầu bà, dường như được khảm thật sâu vào trong trí não, không thể nào dứt ra được.
Thời gian càng lâu, có đôi khi bà nghi ngờ chính mình có phải đã xuất hiện ảo giác hay không.
Một người đã trải qua nhiều năm như vậy, có đáng hay không?
Bà cũng không biết.
Chuyện tình cảm, như nước uống vậy, ấm lạnh tự biết rõ, chưa nói đến chuyện có đáng hay không.
Đến giờ ăn trưa, bầu không khí trên bàn ăn rất áp lực. Quý Thiên Kim ngồi ở chủ tọa, theo thứ tự trái phải là Quý Mặc Nhiên và Quỷ Quốc Định.
Hứa Trúc Linh có bối phận nhỏ nhất nên tất nhiên sẽ ngồi xuống cuối cùng với Cổ Thành Trung. Cả nhà ăn chỉ có âm thanh va chạm của chén đĩa, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Trên bản đều là đồ ăn mà Hứa Trúc Linh thích ăn, sườn xào chua ngọt, tôm xào tỏi, thịt lợn hấp, cá dưa.
Cô hơi xấu hổ, khẩu vị cũng không ngon nên chỉ vùi đầu vào ăn cơm.
Đúng lúc này, Quý Thiên Kim lại gắp một miếng xương sườn cho cô.
“Đây đều là những món mà cháu thích ăn đúng không? Bình thường cháu vẫn ăn nhiều mà, sao về đến nhà lại khách sáo như vậy?”
Về nhà…
Đây thực sự là nhà của cô sao?
Cô hơi sợ hãi.
Đúng lúc này, Quý Cảnh An chạm nhẹ vào cánh tay cô, khiến cô hoàn hồn.
“Còn sững sờ gì nữa, em cảm ơn dì đi.”
“Cháu cảm ơn dì.”
Hứa Trúc Linh cảm động nói.
“Tốt lắm, gia đình này đã nghiêm túc nhiều năm như vậy, cũng nên thoải mái hơn. Có thể uống cứ uống, uống rượu cũng được, cũng có thể nói chuyện to.
“Em gái, rốt cuộc em cũng thông suốt rồi, anh tham rượu nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có một ngày được uống rượu trên bàn ăn.”
Quý Quốc Định cảm động đến rơi nước mắt nói, lập tức đi lấy bình rượu trân quý nhiều năm của mình.
“Mọi người ăn uống no say đi, đều là người một nhà, là không cần khách sáo.”
Tất cả mọi người đều giơ ly rượu, chỉ có Hứa Trúc Linh cầm nước chanh
Tiếng cụng ly vang lên như làm sống dậy cả nhà ăn.
Mọi người nói chuyện thoải mái, nói cười vui vẻ.
Ban đầu gương mặt của Quý Thiên Kim cũng căng thẳng, nhưng thấy một cảnh như vậy bà cũng dần lộ vẻ tươi cười.
Hứa Trúc Linh kính rượu Thiên Kim, bà uống một hơi cạn sạch. Hôm nay vui vẻ, bà cũng uống hơi nhiều, cuối cùng Hứa
Trúc Linh phải dìu bà về phòng.
“Dì không say, dì còn rất tỉnh táo. Chỉ là hôm nay dì thấy rất vui cho nên uống hơi nhiều.” Quý Thiên Kim dựa vào cửa sổ nói rõ ràng từng chữ một.
“Cháu biết, nhưng như vậy rất hại cho dạ dày. Đợi lát nữa phòng bếp mang canh giải rượu đến, uống xong rồi đi đi ngủ nhé.
“Được, cháu ở đây giúp dì cũng tốt.”
“Dì à, thực ra có một chuyện cháu muốn hỏi dì.
“Hỏi đi.”
“Cháu nhớ trước kia có một chủ hỏi cháu có biết người nào tên là Thủy Xuân không? Mà mẹ cháu tên là Bạch Thủy Xuân. Cháu suy nghĩ cũng có thể là do trùng tên đúng không a?”
Hứa Trúc Linh nghi ngờ hỏi.