Chú An nghe vậy thì cười hiển lành: “Lát nữa cậu ấy sẽ hết giận thôi, cậu ấy không nỡ giận cô lâu như vậy đầu.”
“Chung quy là do cháu làm không tốt, cháu phải bù đắp thế nào đây?”
“Bữa tối cần chuẩn bị ngay bây giờ, cô Trúc Linh muốn giúp một chút không?”
“Có có có!”
Hứa Trúc Linh liên tục gật đầu, vội vàng chạy vào trong bếp.
Nhưng cô chỉ biết làm chút cơm nhà, những món có hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa mà đủ sắc vị hương thì cô lại bất lực.
Ngay lúc cô đang lúng túng, di giúp việc cưới cười: “Cô Trúc Linh, chỉ cần cô để cậu chủ thấy tấm lòng của cô là được rối, tôi tin rằng cô làm gì cậu ấy cũng thích hết.”
“Nói đúng lắm, quan trọng là tâm ý mà!”
Hứa Trúc Linh gật gật đầu, bận rộn trong bếp một phen, rất nhanh đã có thể ăn cơm tối rối.
Cổ Thành Trung bước xuống, thấy Hứa Trúc Linh đang niềm nở bưng cơm.
“Chú ba, anh xuống rồi à, mau chóng rửa tay ăn cơm thôi, thử mấy món này xem, rất ngon đấy!”
Cố Thành Trung nhìn bộ dạng bận rộn của cô, lúc nào cũng như con bướm đang tung tăng bay lượn, đội mắt sáng như pha lê, giống như những vì sao trên thiên cung vây.
Vợ anh còn nhỏ, vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao anh có thể hà khắc với một đứa trẻ như vậy chứ?
Càng huống hổ thái độ nhận lỗi của cô thành khẩn như vậy, còn biết nấu nướng làm anh vui lòng, như thế đã vô cùng đáng quý rồi.
Cố Thành Trung rửa tay xong ngồi xuống, Hứa Trúc Linh nhìn anh nếm một miếng, hỏi: “Thế nào? Có ngon không?”
“Hương vị quà thực không tối, không ngờ tay nghề của em tốt thế đấy?”
“Món ăn ngon như vậy, rõ ràng không phải em làm rồi, là di giúp việc làm đấy.”
“Vậy em làm món nào?”
Cổ Thành Trung quét mắt trên bàn ăn một vòng, muốn chọn đĩa nào xấu nhất, nhưng lại không có.
“Em… tay nghề em không tốt, lại sợ làm ra món ăn bị cháy đen, anh ăn vào sẽ đau bụng, nên là… không xuống bếp, làm hại phòng bếp.”
“Đây là thải độ nhận sai của em à?”
Cố Thành Trung tức sắp chết, anh còn tường Hứa Trúc Linh vật và làm bữa cơm cho anh ăn cơ.
Kết quả cả một bàn ăn không có món nào là cô làm.
“Thái độ nhận sai của em rất tốt mà, anh xem hoa quả em đã rửa sạch rồi! Còn có món phu là thỏ cà chua này em cũng rất vất vả để khắc ra đấy! Với lại anh xem, trên mỗi quả em đểu khắc hai chữ “xin lỗi”, em khó khăn lắm mới khắc được, suýt nữa thì bị cửa vào tay đầy này!”
Hứa Trúc Linh hud hud bàn tay thon dài trước mặt anh, năm đầu ngón tay quả thật đã đò hồng lên, còn có vết bị cửa qua, xem ra cũng không phải là già.
Cổ Thành Trung bất đắc dĩ, anh dễ mềm lòng quả rối, bị đứa nhóc này lừa gạt hai câu liền muốn bỏ qua chuyện này.
“Anh ăn đi mà, xem thỏ cà chua em làm có ngon không.”
Cô cảm thấy đĩa thỏ cà chua mình tự tay làm, ninh nọt đưa cho anh.
Cô làm cái shit.. chỉ cắm mỗi hai cái tai vào thôi!
Vẻ mặt Cổ Thành Trung bất lực, nhưng vẫn lấy ăn. “Có ngon không? Em đã chọn cà chua rất khi đó, đảm bảo vô cùng ngot.”
“Hứa Trúc Linh, anh đã hoàn toàn xem xét lại bản thân, là anh sai rồi.”
“Ha?”
Cổ Thành Trung tức đến hồ đổ rồi sao? Sao lại tự thấy sai thế?
Xong rồi xong rồi, không phải là giận đến hỏng đầu rồi chứ?
“Chú ba… anh… anh có thể tỉnh táo chút không?”
“Anh rất tỉnh táo.”
Đúng lúc đó Khương Anh Tùng đến, trong tay còn bưng một chiếc hộp hình vuông bọc vô cùng tinh tế.
“Đồ anh cần đây.”
“Được, lui xuống đi.”Hứa Trúc Linh nhìn chăm chăm chiếc hộp, thắt nơ bướm, giấy gói bằng ren, trông rất cao cấp.
“Mờ ra xem xem, quà anh chuẩn bị cho em.”
“Em. em thi kém như vậy mà vẫn được quà sao?” Hứa Trúc Linh chỉ vào mũi mình, cảm thấy chắc chắn mình đang nằm mơ rồi.
Cô nhìn Cổ Thành Trung gật đầu khẳng định, cũng không giống giả tạo chút nào.
Đây là sự yên bình trước bão sao? Hay là Cổ Thành Trung ăn chảo đá bát, cảm thấy cô khó mà đẽo gọt được, nên không quản cô nữa?
Món quà này, có nên nhận hay không đây?
“Không muốn mở ra sao?” Có Thành Trung nhướng mày hỏi.
Hứa Trúc Linh gật đấu.
“Lẽ nào em muốn anh giúp em mờ ra? Động tác nhanh chóng lên!”
Giọng điệu của Cổ Thành Trung có chút nghiêm khắc, Hứa Trúc Linh vội vàng mở quà ra.
Lần trước anh tặng giày cao gót, vậy lần này thì sao?
Một chiếc hộp dài dài, có thể đựng cái gì…Cái gì?
Để luyện tập?
Hứa Trúc Linh trừng to mắt, nhìn thứ đó bên trong
chiếc hộp, không dám tin vào nó. Cô dụi dụi mắt, chi sợ bản thân bị sinh ra ảo giác nên nhìn nhầm.
Sao lại có thể là thứ này?
“Đây… đây là tặng cho em sao?”
“Nếu em thi tốt, trời nam đất bắc, kỳ trấn di bảo gì cũng đều cho em lựa chọn. Nếu em thi không tốt, thì em phải ở nhà luyện tập cho anh, năm nay em đừng hàng qua dễ dàng. đã xem xét lại vấn đề của mình, não chúng ta cầu tạo không giống nhau, phương pháp giảng dạy trực tiếp nhanh chóng của anh chỉ làm em hiểu bề mặt, một để bài y như vậy nhưng đổi cách thức đi là em sẽ hiểu ngay thôi.”
“Anh không hiểu nổi, đổi cách thức không phải vẫn là để như vậy sao? Sao em lại không biết chứ?”
“Anh đánh giá em quá cao rồi, anh đã tìm ra người có năng lực tương đương anh đến dạy em, như vậy tốc độ sẽ chậm hơn, em mới thực sự hiểu bài. Ki nghi đông này, em phải ngoan ngoãn luyện để cho anh, bài tập làm không xong thì không được ra khỏi cửa, rõ chưa?
Hứa Trúc Linh nghe xong câu này, khóc không ra nước mắt.
Không muốn đâu! Cô đã lên đại học rối, đâu phải tiểu học lớp năm nữa đâu.
Sao lại có cả bài tập nghi đồng thế?
“Chú ba… yêu cầu của anh có quá tàn nhẫn không? Để em luyện để cả một kì nghi đông… đau khổ quả, khó khăn lắm em mới được nghi mà!”
Cô bắt lấy tay áo của Cố Thành Trung, cẩn thận lắc lắc, muốn được anh thương hại.
Cố Thành Trung nhắm mắt lại, không muốn nhìn ảnh mắt vô tội ngập nước của cô nữa.
Quả nhiên, không nhìn một cái, tổn thương cũng nhỏ hẳn đi.
“Đừng nói với anh những điểu này, anh không mềm lòng đâu. Nếu anh còn dung túng em, lần sau anh không có mặt mũi nào đến trường em nữa.”
Có một loại gọi là con trong nhà không phấn đấu, mặt mũi anh sẽ mất sạch.
Nếu Hứa Trúc Linh thi tốt, bây giờ anh đã kéo cô đi khoe khoang rồi.
Nếu gặp phải người quen, sẽ khen thưởng Hứa Trúc Linh thi rất tốt.
Nhưng bây giờ… anh hận không thể giấu Hứa Trúc Linh vào trong nhà, khi nào thông não rói mới lại thả ra.
“Chủ ba… anh thương thương em đi mà…”
“Không thương gì cà.”
“Em làm đồ ăn ngon cho anh.”
“Anh có thể bảo chủ An chuẩn bị hoa quà.”
“Chồng di?”
Hứa Trúc Linh chớp chớp mắt, tung ra tuyệt chiêu.
Không nghe Cô Thành Trung lại đứng dậy, nói: “Hứa Trúc Linh, nếu em còn khóc lóc chơi xấu với anh như vậy, anh sẽ không ăn nữa, khi nào em ngoan ngoãn ăn cơm thì anh sẽ ra khỏi phòng sách.”
“Anh biết, dù sao em cũng không thương xót anh, đói chết anh thì thôi!”
Cố Thành Trung lập tức quay người rời đi, đầu không thèm ngoảnh lại.
Hứa Trúc Linh trợn mắt há miệng.
Lời này… sao lại quen thuộc thế nhì?
Cô còn nhớ lần đầu tiên cô gọi Cố Thành Trung là chống, anh đánh mông cô, cô cũng nói như vậy.
Anh đánh đi, dù sao em biết anh cũng không xót em, đánh chết em thì thôi.
Cổ Thành Trung!
Anh cũng độc ác quá rồi! Lịch sử, luôn giống nhau một cách đáng kinh ngạc!