Cô ấy không dám mở miệng nói chuyện, đây là đám cưới của cô ấy, cô ấy không thể để khách khứa xem chuyện cười.
“Đi chỗ khác”
Trong đáy lòng của Bạch Minh Châu điên cuồng gào thét, nhưng mà cái ảo giác đó vẫn không nhúc nhích.
“Bạch Minh Châu, cô đã yêu Thiện Ngôn”
Ảo giác đó nói từng chữ một.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì trái tim kịch liệt run lên, cả người cũng cứng đờ, dừng lại tại chỗ.
Bạch Hoàng Nham cũng cảm thấy được, không khỏi quay sang nhìn, nghi ngờ nói: “Cháu làm sao vậy?”
Bạch Minh Châu không trả lời, cơ thể cứng đờ, ánh mắt vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước.
Người đó… người đó đang nói cái gì vậy?
“Không, chính xác mà nói thì người mà cô yêu là Thiện Ngôn, người giống với Ôn Mạc Ngôn. Họ ngày càng giống nhau, vì vậy cô yêu Ôn Mạc Ngôn và nhân cách thứ hai bắt nguồn từ anh ấy. Dù là linh hồn nào đi nữa thì đó cũng là Ôn Mạc Ngôn, cô đã yêu cả hai nhân cách của anh ấy, yêu một hình dáng!”
“Cô đừng lừa dối bản thân nữa, cô có thể chấp nhận trên người Ôn Mạc Ngôn có lệ khí của Thiện Ngôn thì tại sao cô lại không thể chấp nhận trên người của Thiện Ngôn có sự dịu dàng của Ôn Mạc Ngôn? Cô đang nhìn một chiều, phiến diện, đây là bất công với Thiện Ngôn. Cô chưa từng đối xử tử tế với anh ấy, cô đang nói dối anh ấy, cô cũng đang nói dối chính mình.”
“Tự lừa mình dối người vui lắm sao?”
“Không… anh ta không phải Ôn Mạc Ngôn, Ôn Mạc Ngôn không bao giờ ép tôi, anh ấy chưa bao giờ…”
Bạch Minh Châu chịu không nổi, cuối cùng hét lên một tiếng, chấn động toàn bộ mọi người.
Tất cả mọi người đều mê mang, anh nhìn tôi và tôi nhìn anh, tất cả đều không hiểu ra làm sao, họ không hiểu Bạch Minh Châu đang nói chuyện với ai.
Cô ấy nhìn thẳng về phía trước, như thể có ai đó trước mặt. Nhưng mà trước mặt cô ấy, rõ ràng chỉ có không khí? “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Thiện Ngôn nhận thấy có điều gì đó không ổn nên ngay lập tức đi đến chỗ cô. Cha sứ muốn ngăn lại, dù sao thì như vậy cũng là không tuân thủ quy tắc, mọi việc đều phải được thực hiện theo đúng chỉ dẫn của đức chúa trời. Anh ta vọt đến trước mặt của Bạch Minh Châu. Bach Minh Chân trơ mắt nhìn Thiện Ngôn xuyên qua cơ thể của người đó, người đó dần dần trở nên mơ hồ rồi biến mất. Khoảnh khắc người đó biến mất thì thân thể Bạch Minh Châu cũng mềm ra, vừa vặn được Thiện Ngôn đỡ lấy, vững vàng ngã vào trong vòng tay anh ta.
Mồ hôi lạnh của cô ấy thấm ướt quần áo trên lưng.
Anh ta kéo người Bạch Minh Châu dậy, cố gắng vén tấm màn che mặt lên, nhưng mà cô ấy lại siết chặt tay anh ta.
“Đừng, hiện tại tôi rất chật vật!”
Cô ấy có thể cảm nhận được máu toàn thân chảy ngược, lúc này sắc mặt cô ấy nhất định đã tái nhợt đến đáng sợ, trên trán đầy mồ hôi.
Thiện Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nhìn thấy anh ấy?”
“Đúng vậy, anh ấy lại xuất hiện”
“Anh ấy đã nói gì với em?”
Thiện Ngôn lo lắng nói: “Trước đây em luôn luôn khỏe mạnh, nhưng mà trong khoảng thời gian này mỗi lần anh ấy xuất hiện thì em đều trở nên rất bất thường. Em bị sao vậy? Có chuyện gì… không thể nói cho tôi biết sao?”
Lòng anh ta như lửa đốt, quan tâm đến cô một cách chân thành.