Quý Thiên Kim cũng tôn trọng quyết định của cô, yêu cầu cô phải tự chăm sóc tốt cho chính mình.
Châu Vũ đến giúp cô dọn đồ, không ngờ đến cả Dương Việt cũng tới.
Châu Vũ mang bộ dạng e ngại xấu hổ, lộ ra biểu hiện của cô con gái nhỏ, rõ ràng là đang yêu.
Tốc độ phát triển của hai người họ cũng khiến cho Hứa Trúc Linh bất ngờ, mấy ngày trước còn từ chối, đã chán người ta như vậy rồi mà vấn bắt Dương Việt đến làm tài xế.
“Hai người…”
“Chuyện này….Là chính anh ấy tự tới, em chỉ nói là đến giúp chị dọn nhà, không nghĩ tới anh ấy lại lái xe đến đây.Châu Vũ ngại ngùng nói, vẫn còn chút xấu hổ.
“Ừ, là tôi đề nghị, tôi sợ Châu Vũ mệt mỏi, dù sao cô ấy cũng là con gái.”
“Không sao, đi nhà hàng trước.”
Cô cười cười, người xung quanh có thể hạnh phúc thì cô cũng vui vẻ, chắc là do mình uống quá nhiều thuốc đắng nên thêm một chút mứt hoa quả cũng vui vẻ.
Nhìn hai người họ, cô cảm giác như là đang thấy chính mình của trước kia vậy.
Lúc ấy, cô cũng mười tám tuổi, là khoảng thời gian đẹp nhất, mọi tình cảm đều dành trọn cho Cố Thành Trung.
Có hối hận không?
Không hối hận.
Họ đi tới nhà hàng, Dương Việt rất lịch sự, không để phụ nữ phải đụng vào, một mình tự khiêng hết đồ đi.
Anh ta mặc bộ đồ màu xanh đậm, lại khiêng những đồ vật nặng, nhìn vào cực kỳ không hợp nhưng không khiến khí chất trên người anh ta giảm bớt.
Hai người con gái rảnh rỗi, Hứa Trúc Linh đi đến quầy định làm cho Dương Việt một tách cà phê nóng hổi,coi như là cảm ơn anh ta.
. “Chuyện kia….Chị Trúc Linh, chị cảm thấy anh ấy thế nào…?”
Châu Vũ ngại ngùng hỏi, đôi má đều đỏ hết lên.
“Rất tốt, mấu chốt là người ta rất quan tâm em, chị nhìn không sai đâu.”
“Nhưng… nhưng anh ấy năm nay hai mươi bảy tuổi, em mới… em mới mười tám tuổi, còn có ba năm học đại học, anh… anh ấy sẽ chờ em sao?”
“Nếu thật lòng yêu em thì cho dù là bao nhiêu năm anh ta vẫn sẽ chờ em.”
Châu Vũ được sinh ra trong gia đình khoa bảng có truyền thống hiếu học, chưa bao giờ yêu đương bởi vì gia đình quản giáo quá nghiêm.
Bố cô là giáo sư nổi tiếng của một trường đại học danh giá của Đà Nẵng, mẹ là hiệu trưởng của trường trung học số một tại khu vực, các chú dì đều là người có danh tiếng.
Tuy không phải là người kinh doanh nhưng là một giáo sư nhân dân nên vẫn luôn được mọi người tôn trọng.
Như vậy là quá đủ để phù hợp với Dương Việt.
Chẳng qua là Châu Vũ quá ngây thơ, dù sao cũng được gia đình che chở bảo vệ quá tốt nên không biết thiên hạ rất nham hiểm.
Cô rất may mắn, đúng lúc mình khờ khạo ngây ngô nhất thì gặp được Cố Thành Trung, luôn được anh che chở.
Châu Vũ cũng có thể được như vậy.