“Tôi rất thích đọc sách báo, trong mấy tờ tạp chí này có đề cập đến, nên tôi cũng biết một chút. Bà Ôn có vẻ rất quan tâm đến tôi, nếu cô muốn biết cái gì thì tôi có thể nói cho cô nghe hết! Hai người rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng mà… giữa lúc nhìn qua nhìn lại thì Hứa Trúc Linh luôn cảm thấy có gì đó không ổn, như thể… có mùi thuốc súng nồng nặc thấm bốc lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng đều có những suy nghĩ riêng.
Đây là lần thứ hai Bạch Minh Châu tiếp xúc với Tạ Quế Anh, sau khi mua sắm lâu như vậy, cũng coi như hiểu biết một chút.
Người này không phải là một người tử tế, hơn nữa còn có suy nghĩ và hành vi rất thành thục.
Người như vậy nếu như ở chính phái thì không nói gì, còn nếu như có tâm tư xấu thì người ta khó mà bắt được.
Cô ấy không thể nói rõ ràng những điều cô ấy cảm thấy về Tạ Quế Anh.
Ghét sao?
Không đáng ghét.
Thích sao?
Cũng không nói là thích.
Chỉ là… không thích, không muốn biết thêm, nhưng cũng không có ý định phòng ngừa.
Thanh thanh thản thản, giống như một người qua đường, không quen biết, cảm giác rất kỳ lạ.
Tạ Quế Anh cảm thấy Bạch Minh Châu rất nhạy bén, cô ấy là loại phụ nữ sắc bén, giống chim ưng, trực giác của người phụ nữ luôn rất mạnh mẽ.
Ánh mắt của cô ấy luôn chính xác, như thể cô ấy luôn có thể nhìn thấy chính mình.
Cô ta cũng không thích dây dưa với Bạch Minh Châu, sự có mặt của cô ấy sẽ khiến kiềm chế tay chân của cô ta.
Cô ta không muốn đi mua sắm nữa, cảm thấy buồn tẻ.
Lần này, cô chỉ muốn khoe khoang, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của Hứa Trúc Linh kia, có vẻ là hiệu quả rất thấp.
Cô ta còn nhiều thời gian, cứ từ từ chơi.
Tạ Quế Anh nhanh chóng tìm một cái cớ, nói răng cô ta đang lo lắng cho bà chủ nên đi về trước.
Hứa Trúc Linh vì đi bộ một lúc lâu nên cũng quá mệt, vội vàng đưa Bạch Minh Châu đến tiệm kem, gọi một tô kem lớn.
Bạch Minh Châu vỗ đầu hận không thể mài sắt thành thép nói: “Cậu nhìn xem người ta ra tay xa hoa hào phóng như vậy, trực tiếp cầm lấy 500 ngàn để tiêu! 500 ngàn đô la đó! Vậy mà mắt cũng không chớp một cái, người ta bảo cậu mua cậu cũng không mua, còn làm ra vẻ đau lòng nữa chứ. Bây giờ, nhìn đi cậu đang đi ăn kem với giá 100 nghìn ở đây?”
“100 nghìn đổi ra đô la cũng rất nhiều tiền có được không? Đây cũng là kem hàng hiệu đó! Hàng hiệu chỉ có thể mang trên người thôi, kem này có thể làm tớ no bụng!”
“Vậy mà cũng so sánh được?” Bạch Minh Châu ủ rũ trừng mắt nhìn cô.
“Cậu có vẻ không thích cô ấy?”
“Tôi thích cô ta làm gì, cô ta không có ân tình với tớ, tớ cũng không phải người nhà họ Cố, không cần thiết phải ôm lấy chân hôi của cô ta.
Cậu đó, đa tâm một chút đi, đừng có để bị người ta lừa, người này nhất định không phải là đèn cạn dầu đâu”
“Cậu làm sao có thể thấy được?”
“Người phụ nữ này có dã tâm, nếu như cậu không có tiền thì cậu có đọc tạp chí giới thiệu thời trang của thương hiệu nổi tiếng không?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy lắc đầu.
“Như vậy cũng không được sao? Khi tớ chỉ tiêu hàng chục nghìn đô la mỗi tháng ở Đà Nẵng thì tớ sẽ xem xét các thương hiệu có mức giá tương tự mà nằm trong khả năng chỉ tiêu của tớ. Hoặc xem một số sản phẩm không cao hơn nhiều để chắc chắn rằng khả năng tài chính của mình có thể sở hữu chúng”