“Còn em thì không phải lần đầu làm em gái người ta rồi, Ngôn Phúc Lâm cũng là anh trai của em nhưng em chưa từng làm người nhà họ Quý, sẽ cố gắng hết sức trở thành em gái anh.”
“Em không cần phải làm cái gì cả, anh trai thì phải thương em gái chứ, em có ba người anh trai, hai người cậu ruột và một người dì ruột. Nếu như Cổ Thành Trung xảy ra chuyện làm liên lụy đến em, nhà họ Quý không thể giúp em thì em cũng đừng hận nhà họ Quý nhé, không phải mọi người độc ác mà là không thể giúp được.”
“Anh cũng biết sao?” Hứa Trúc Linh có chút kinh ngạc.
“Lòng của cô anh hiểu rất rõ, em có tin không?” Anh ta nở nụ cười, trông rất hiền hòa.
“Em tin.
Sự tin tưởng ban đầu giữa hai anh em đang dần dần được xây dựng rồi.
“Vì vậy nên khi về anh cũng sẽ không chịu phạt gì đâu, điện thoại của em đâu? Để anh lưu số vào.
Hứa Trúc Linh ngoan ngoãn truyền điện thoại qua, anh ta nhập số điện thoại vào và lưu tên là anh trai Cảnh An.
“Có chuyện gì cứ gọi cho anh.”
“Được thôi, anh trai ”
Hứa Trúc Linh ngọt ngào nói.
Tình thân đúng là mối quan hệ thần kỳ nhất.
Cô và Ngôn Phúc Lâm ít nhiều cũng có chút khách sáo và xạ lạ nhưng đối mặt với Quý Cảnh An cô lại không hề có cảm giác này.
Sau khi Quý Cảnh An rời khỏi, phòng bệnh trở nên rất yên
Cô đến bên cạnh giường bệnh và nằm chặt tay Cổ Thành tĩnh.
Trung.
Khỏe môi anh sưng đỏ lên, trán cũng bị thương và phải dán băng keo cá nhân.
Cô rất đau lòng, là cô làm liên lụy đến anh. Cô đưa tay sờ nhẹ vào vết thương của anh, dường như người cô cũng đang đau nhói lên.
“Xin lỗi, đều do em không tốt, thì ra…sở hữu thân phận cao quý cũng áp lực như thế. Em không muốn làm Hứa Trúc Linh cao quý gì nữa, em chỉ muốn quay về lúc trước, được anh che chở, không cần suy nghĩ gì cả thật tốt biết mấy.
Đúng là cô rất thích có người nhà, thích được họ bảo vệ.
Nhưng…cô cũng cảm nhận được sự bất lực của họ bởi vì cô đã lựa chọn Cổ Thành Trung.
Nhận được càng nhiều thì lúc mất đi sẽ càng đau nhiều hơn.
Cô lo sợ bản thân mình lúc này quả tốt đẹp, tình thân, tình yêu, tình bạn đều quá hoàn hảo, đến ngày nào đó đột nhiên mất đi thì cô chắc chắn sẽ đau đến mức chết đi sống lại. Thậm chí có còn không còn nghĩ đến ngày đó nữa, cô cảm thấy rất đau, nỗi đau không thể nói nên lời.
Cô thở ra một hơi và dựa vào người anh, đau khổ nhằm mất lại.
Một dòng lệ bằng tuôn trào ra.
Cô đã kiềm nén rất lâu rồi, cô thấy mệt mỏi lắm rồi. Cuối cùng mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Cổ Thành Trung hôn mê không lâu thì đã tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của anh là đi tìm Hứa Trúc Linh.
Nhưng vừa thức dậy đã cảm thấy có ai đó đang nằm lấy tay mình.
Đôi tay này có cảm giác này rất quen thuộc. Là…Hứa Trúc Linh.
Sau khi xác định đúng thì lòng anh mới thấy nhẹ nhõm.
Anh khẽ nghiêng đầu nhìn Hứa Trúc Linh đang ngủ bên cạnh, khóe môi anh bất giác nở ra một nụ cười mãn nguyện.
Có cô ở bên cạnh, cảm giác này thật tuyệt. Anh đưa tay ra khẽ vuốt mái tóc cô.
Có lẽ cô cũng cảm nhận được nên hơi nhăn mũi một cái.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ kia, khuôn mặt xinh đẹp và ngũ quan tinh xảo.
Các nét trên khuôn mặt phối hợp hài hòa với nhau trông rất hoàn hảo.
Làn da mịn màng căng bóng, khuôn mặt còn rất trẻ trung nữa.
Cô y như còn búp bê sứ vậy, lo sợ mạnh tay quá sẽ làm vỡ mất.
Trong lúc anh đang ngắm nghĩa thì điện thoại đột nhiên vang lên, là một số điện thoại lạ.
Sau khi anh bắt máy lên, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới mở miệng nói.
“Tôi là Quý Thiên “Xin chào cô “Tôi là dì của Trúc Linh, cậu còn dùng thân phận của cậu để xưng hô sao?”
Cổ Thành Trung nghe xong thì hơi kinh ngạc: “Dì chấp nhận cháu rồi sao?” tôi chỉ là bị con bé đánh bại thôi, nó không hề thuyết phục được tôi nhưng lại ép tôi phải thừa nhận hai người, đây là con đường con bé chọn, sau này nhà họ Cố có phạm lỗi lầm gì thì nhà họ Quý cũng không giúp nó đâu “Nếu như hai người thật sự bên nhau thì cậu phải hiểu là con bé không hề có nhà ngoại cụ thể, không thể giúp đỡ cậu được. Nếu như cậu phạm lỗi lầm, chúng tôi cũng tuyệt đối không mềm lòng với cậu đâu, con bé cùng cậu đi con đường này sẽ rất cô đơn và cực khổ, vì vậy nên cậu phải đảm bảo với tôi là cậu phải đối xử thật tốt với nó.
“Chắc chắn là như thế, cháu sẽ xem cô ấy quan trọng hơn cả sinh mạng của mình nữa.”
“Thật ra tôi không tin tưởng đàn ông lắm nhưng lần này tôi tình nguyện tin tưởng vì tôi thật sự hy vọng cậu hãy đối xử với con bé thật tốt, nó là đứa trẻ rất đáng thương, nếu cậu làm nó bị tổn thương thì tôi sẽ để nhà họ Cổ của cậu chết chung đấy!”
Câu nói cuối cùng rất lạnh lùng, hoàn toàn phù hợp với phong cách của Quý Thiên Kim.
“Cháu hiểu rồi.”
“Được rồi, cậu có thể cút rồi.”
“Tạm biệt.
Cổ Thành Trung có chút bất lực, người ta buông lời độc ác với mình mà anh cũng phải trả lời khách sáo, chỉ vì bà ta là trưởng bối của Hứa Trúc Linh. Anh cúp máy và nhìn Hứa Trúc Linh một cái, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều.
Cô bé ngốc này…
Đi theo anh cả đời mà không sợ bị thiệt thòi sao? Đây rõ ràng là cắt hết mọi đường lui và không có mình cơ hội quay trở lại.
Anh đứng dậy và nhấc bổng cô lên để cô ngủ bên cạnh mình.
Cô mơ hồ mở mắt ra, không biết đây là mơ hay thật nữa. Cô chỉ biết mình thấy khuôn mặt của Cố Thành Trung, cảm giác đó rất quen thuộc.
“Cổ Thành Trung.”
Cô lẩm bẩm.
“Anh đây.
Chỉ hai từ thôi đã khiến lòng cô mềm nhũn ra, cảm thấy lồng ngực tràn đầy sức mạnh.
Cô tham lam chui vào lòng anh, tự nhiên điều chỉnh một tư thế thoải mái cho mình và ngủ thiếp đi.
“Xin lỗi, Cổ Thành Trung, sau này em sẽ ngoan, sẽ không gây phiền phức cho anh đâu.”
Cổ Thành Trung nghe thấy những lời này mà có chút đau lòng, đây hoàn toàn không phải là lỗi của cô, sao cô lại phải ôm trách nhiệm vào mình chứ?
Anh hôn nhẹ lên trán cô một cái và nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc, đều do anh không tốt, không thể cho nhà họ Quý cảm giác an toàn, nếu như được thì anh sẽ rút lui, anh không cần gì cả, anh chỉ cần em thôi.”
Ôn Thanh Hoàn nhận được cuộc gọi của Cổ Thành Trung, nói đơn giản chuyện gì đang xảy ra. Ôn Thanh Hoàn rất kinh ngạc đến mức nói chuyện lắp båp.
“Cậu thật sự thật sự từ bỏ sao? Đối với chuyện anh hai của cậu đã hoàn toàn buông bỏ rồi, thật sự không để tâm chuyện quá khứ như thế sao nữa sao?”
“Tôi nghĩ anh hai cứu tôi cũng vì muốn tôi hãy sống thật tốt, tôi quyết định từ bỏ rồi, chuyện năm xưa nếu tiếp tục điều tra chỉ khiến hai bên cùng bị thương mà thôi. Nếu như sống chết chưa rõ thì tôi tình nguyện giao mạng sống của mình cho Hứa Trúc Linh quản lý.
“Tôi không phải tham sống sợ chết, mà tôi chỉ muốn vì một người sống thật tốt, đi làm nhiều chuyện có ý nghĩa hơn nữa.”
“Những gì cậu nói chị hiểu rất rõ, những lời cậu nói bây giờ trước kia chị cũng từng nói với cậu rồi, quả thực không nên quá cố chấp. Chị…chị chuẩn bị đi viếng anh ấy, chị sợ nếu chị tiếp tục nhớ nhung thì vong hồn anh sẽ không thể siêu thoát được, đêm trước chị đã mơ thấy anh ấy, anh ấy không hề nói gì cả, chỉ lặng lẽ đứng nhìn chị thôi.”
“Chị cũng đang nghĩ có phải là chị cố chấp quá nên làm liên lụy đến anh ấy không thể siêu thoát không?”
“Lần này chị cũng buông bỏ rồi, Cổ Thiện Linh đã chết rồi, thật sự chết rồi, chúng ta vẫn phải sống thật tốt, con người phải sống vì những người còn sống mà, đâu phải sống vì một người chết đâu, có đúng không?”
Ôn Thanh Hoàn cố nén nỗi đau trong lòng và lấy hết dũng khí nói.
Cô ấy đã kiên trì bao nhiêu năm qua cũng không chịu tin tưởng việc Cổ Thiện Linh đã chết.
Nhưng bây giờ…
Cô ấy từ bỏ rồi, cổ chấp chỉ khiến người ta đau lòng thi hà cớ gì chứ?