“Cô là cô Hứa Trúc Linh sao?”
“Vâng là tôi.”
“Lúc trước cô và anh Cố Thành Trung có ký một hợp đồng tài sản, cô còn nhớ không? Tôi là người được ủy quyền của vụ án lần này. Ba giờ chiều nay, màn hình LED ở trung tâm tòa nhà thương mại sẽ chiếu đoạn video anh Cố Thành Trung để lại, công bố cô chính thức trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Cố Linh, quản lý 55% cổ phần đứng tên của anh ấy.”
“Được, tôi biết rồi.”
Hứa Trúc Linh nghe xong những lời đó, trong lòng cảm thấy hơi run lên.
Bất cứ chuyện gì Cố Thành Trung làm cũng là kết quả của việc anh đã suy nghĩ và đắn đo rất kỹ.
Anh tính toán tới tất cả mọi khả năng có thể xảy ra, thậm chí anh đoán đúng cả chuyện Hắc Ảnh sẽ thay thế anh.
Nếu chuyện gì anh cũng biết vậy thì tại sao lại để chuyện này đi tới bước đường như hôm nay?
“Được, vậy thì ba giờ chiều này chúng ta đi tới trụ sở của tập đoàn Cố Linh. Đúng rồi, đây là thứ mà anh Cố Thành Trung nhờ tôi đưa lại cho cô.”
Luật sư lấy một lá thư ra.
Hứa Trúc Linh nhận lấy bức thư, cô từ từ mở nó ra, bên trong là bức thư Cố Thành Trung viết tay.
“Trúc Linh, cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày này. Bây giờ anh đang không ở cạnh em, một mình em phải gánh vác tập đoàn Gố Linh. Đây cũng là lần đầu tiên anh đặt em vào một tình huống thế này nhưng chỉ mình em mới có đủ năng lực để cứu vớt tập đoàn Cố Linh.”
Hứa Trúc Linh đọc dòng đầu tiên của bức thư, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi đắc ý.
Cuối cùng Cố Thành Trung cũng tính cả cô vào trong những kế hoạch của cô, nếu anh cứ tiếp tục để cô đứng ngoài mọi chuyện chắc cô sẽ phát điên mất.
Khóe miệng cô hơi cong lên, cô tiếp tục đọc phần sau.
“Anh nghĩ người đang mạo xưng anh có lẽ là Hắc Ảnh, con nuôi của Phó Minh Nam. Sở trường mạnh nhất của người này chính là diễn kịch. Mấy năm nay anh ta đến rất nhiều nước, có khi giả dạng thành nguyên thủ quốc gia, có khi là những người làm từ thiện. Mục đích không gì khác ngoài củng cố quyền lực và tiên tài, khiến anh ta trở nên mạnh hơn để làm việc giúp Phó Minh Nam. Anh ta có được mặt nạ của rất nhiều người, có thể sẽ biến hóa thành những người có thân phận khác nhầu, xuất hiện trước mặt em. Anh không thể ở bên cạnh để bảo vệ em.
Nhưng nếu em đọc được bức thư này nghĩa là anh vẫn bình an vô sự, anh đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.
“Trúc Linh, luật sư sẽ ở cạnh em, anh cũng sẽ ở cạnh em. Anh biết Trúc Linh của anh đã rất mạnh mẽ. Lần này anh sẽ không đi một mình nữa, vợ chồng chúng ta là một, cùng nhau đối mặt với khó khăn. Trúc Linh, cho dù mọi chuyện thành công hay thất bại, em cũng phải bảo vệ tốt cho mình. Anh luôn cảm thấy tự hào về em.”
“Hứa Trúc Linh, Cố Thành Trung anh có thể lấy được em làm vợ là niềm hạnh phúc ba kiếp này của anh.”
Đọc xong thư, khóe môi của Hứa Trúc Linh không kìm được cong lên, nở thành một nụ cười.
Cô cẩn thận ghi nhớ nội dung bức thư vào trong lòng, nụ cười vì thế cũng vô cùng vui vẻ.
Vị luật sư đứng bên cạnh thấy vậy, nói: “Cô Hứa Trúc Linh, bao giờ chúng †a có thể xuất phát đi tới tập đoàn…”
“Anh đừng làm phiền tôi, để cho tôi cười một lát đã, anh không nhìn thấy sao?”
.. Hứa Trúc Linh không buồn tức giận, liếc nhìn vị luật sư đứng bên cạnh. Đúng là đàn ông, không hiểu lãng mạn.
Vị luật sư kia định lên tiếng nhưng rồi lại ngơ ngác nhìn cô.