Hứa Trúc Linh nhìn bia mộ, trong lòng cô âm thầm hạ quyết tâm.
Cô nhất định sẽ chăm sóc Cố Thành Trung thật tốt, anh đã vất vả như vậy rồi, hai người thật vất vả mới có một gia đình.
Cô sẽ quản lý nó thật tốt.
Cô rất muốn sớm tròn hai mươi tuổi, để có thể quang minh chính đại làm vợ Cổ Thành Trung.
Cô không nhịn được nghĩ đến chiếc váy cưới màu trắng, cô rất chờ mong mình mặc nó vào, và gả cho Cổ Thành Trung sẽ trông ra sao.
Cô không cần hôn lễ hoa lệ cỡ nào, phố trương mức nào, và cũng không cần tổ chức lễ cưới trên biển như Hứa Đan Thu.
Một nhà thờ nhỏ là đủ rồi, có những người quan trọng nhất ở đó, cô cũng đã rất thỏa mãn.
Trước đây, chuyện kết hôn cô không dám nghĩ tới, nhưng hiện tại, cô hơi không kịp chờ đợi muốn trở thành cô dâu của Cổ Thành Trung. “Cổ Thành Trung, anh phải nhớ cầu hôn em khi em hai mươi tuổi! Đặc biệt phải lãng mạn nhé, em không muốn có tiếc nuối.”
“Được, anh sẽ cho em một buổi cầu hôn vừa ý, để em cam tâm tình nguyện gả cho anh.”
“Ở trước mặt người lớn, không tính nhé! Mẹ, mẹ nhớ kỹ giúp con, nếu anh ấy không làm được, mẹ nhớ báo mộng cho anh ấy, để dạy dỗ anh ấy một chút!”
“Em đã gọi cứu binh rồi?”
Cổ Thành Trung bất đắc dĩ cười.
Anh nhìn giờ, cũng không còn sớm, nói: “Chúng con cần phải về, người của nhà họ Ngô còn đang chờ chúng con về ăn cơm.”
“Ừm, hẹn gặp lại mẹ, sang năm chúng con trở lại.”
Cô phất tay một cái, đi theo Cố Thành Trung xuống núi.
Anh quay đầu nhìn mộ bia thật sâu. Mẹ, lần sau con sext mang Cổ Cố tới.
Đó là huyết mạch duy nhất của anh hai, nếu mẹ dưới suối vàng mà biết, và tìm được anh hai, thì mẹ nói anh ấy không cần lo lắng.
Bọn họ về tới nhà họ Ngô, thím Ngô đã chuẩn bị xong cơm trưa phong phú.
Lúc họ đang ăn cơm, không nghĩ tới hàng xóm lại vội vội vàng vàng chạy tới, nói chính phủ muốn trưng dụng đất ở trên núi, muốn dời mộ bia đi.
Hiện tại đã có người lên núi, mọi người đang huyên náo bận túi bụi.
Cổ Thành Trung nghe vậy thì cau mày, người chết là chuyện lớn, anh cũng không thể để mẹ không được yên nghỉ.
Anh buông chén đũa xuống, mau chân đến đó xem, để bảo đảm mộ của mẹ không có chuyện gì. “Em đi chung với anh.”
“Không cần, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh sẽ trở về rất nhanh.”
Cố Thành Trung sờ sờ đầu của cô, rồi xoay người rời đi.
Chú Ngô và thím Ngô cũng đi theo, vì dù sao trên núi cũng có liệt tổ liệt tông của nhà họ Ngô.
Lúc đầu, một bữa cơm náo náo nhiệt nhiệt, giờ lại trở nên quạnh quẽ.
Hứa Trúc Linh cũng ăn không vô nữa, cô lo lắng chờ Cổ Thành Trung trở về. Đúng lúc này, Ngô Ưu lại đứng dậy đóng cửa lại, trong phòng tối đen trong nháy mắt.
Hứa Trúc Linh thấy vậy, trong lòng cô run lên.
Ban ngày, tại sao lại muốn đóng cửa, cô có một dự cảm xẩu. “Ngô Ưu… Cô đây là muốn làm gì?”
Ngô Ưu cười lạnh, nói: “Cô có thể xuống, dẫn người đi.”
Ngô Ưu nhìn lên cầu thang, Hứa Trúc Linh cũng thuận thể nhìn sang, khi nhìn thấy người tới con ngươi cô chợt co rút lại.
Cô nhìn chằm chặp người đến, mà thân thể cứng ngắc.
Thế nhưng cô cũng phản ứng kịp rất nhanh, chạy về phía cửa.
Nhưng Ngô Ưu lại ngăn chặn cô.
Cô ta lộ ra nụ cười ác độc: “Hứa Trúc Linh, lần này tôi xem cô trốn chỗ nào. Lần này lên núi, mặc kệ thế nào cũng phải mất hai mươi phút, tôi xem ai có thể cứu được cô!”
“Cô tránh ra, cô điện rồi sao…”
Hứa Trúc Linh dùng hết lực khí toàn thân, để đẩy Ngô Ưu ra.
Người đang cảm nhận được thời điểm nguy hiểm, thì năng lực mà thân thể bùng nổ ra vô cùng đáng sợ.
Cô lại đẩy Ngô Ưu sang một bên, rồi mở rộng cửa chạy đi, nhưng…
Một bàn tay to lạnh như băng tóm bả vai của cô, một nguồn sức mạnh đã kéo cô lại.
Cửa lại bị đóng một lần nữa.
Hứa Trúc Linh liên tiếp ngã nhào trên đất, đầu gối cô đập vào sàn gạch lạnh như băng, làm cô đau như kim châm muối xát.
Cô không ngừng lùi lại, thân thể lạnh run. “Cố… Cố Trường An, anh… An muốn làm gi?”
Cô ngàn lần không nghĩ tới, Cổ Trường An lại ở nơi này, lại thông đồng với Ngô Ưu. Nói vậy thì chuyện chính phủ đột nhiên trưng dụng đất trên núi cũng là giả, là Cổ Trường An loan tin tức giả.
Sắc mặt Cổ Trường An tối sầm lạnh lẽo biến hoá kỳ lạ, giọng nói độc ác vang lên. “Tôi muốn làm gì? Cố Thành Trung biển tôi thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện tại, tôi cũng muốn để anh ta nếm thử mùi vị đau thấu xương. Khoản nợ của anh ta cô tới nếm thử đi, tôi cũng muốn làm cho anh ta cảm thấy đau đớn!”
Cổ Trường An trực tiếp kéo Hứa Trúc Linh lên, xe của mình đã ở phía sau, đã sớm chuẩn bị xong. “Khôn..”
Hứa Trúc Linh cực lực giãy dụa, nhưng sức lực của hai người khác nhau một trời một vực, cô vốn không nhúc nhích được.
Cuối cùng bị Cố Trường An lôi kéo lên xe, bởi vì cô giãy dụa nên Cố Trường An đặc biệt căm tức, cậu ta tát mạnh cô một cái.
Cái tát này quá độc ác, làm nửa bên gò má cô đau rát, đau đến mức hơi choáng.
Cô cảm nhận được trong lỗ tai có máu đỏ tràn ra, lỗ tai ong ong, khiến cô không nghe được âm thanh.
Cô bị cái tát này đánh mắt nổ đom đóm, ngã ở ghế sau xe, cuộn mình lại, nửa ngày không thể ngồi dậy. Đau…
Rất đau, rất đau.
Cổ Trường An còn chưa hết giận, thậm chí cậu ta còn dùng chân đạp mạnh một cái.
Cô ngã xuống từ ghế ngồi.
Cổ Trường An ngồi ở trước tay lái, đôi mắt cậu ta dữ tợn, tàn khốc, nhìn vô cùng đáng sợ.
Trước đây cậu ta rất thích Hứa Trúc Linh, tham lai nhớ về thân thể mê người, gương mặt đẹp đẽ của cô, nhưng bây giờ cậu ta trở thành một, nên sớm đã không thể nhân đạo, Hứa Trúc Linh đối với cậu ta mà nói cũng vô dụng.
Cậu ta trở nên như vậy, mọi thứ đều do Cổ Thành Trung làm hại, chắc chắn có liên quan đến anh.
Lúc đầu cậu ta cũng không muốn bí quá hoá liều, nhưng cậu ta liên tiếp gặp những người phụ nữ đê tiện, cứ ghé vào lỗ tai cậu ta cười nhạo cậu ta không thể quan hệ, nhắc nhở cậu ta đã không phải là đàn ông thật.
Bác sĩ nói đời này cậu ta không thể có con, thậm chí cũng không thể sinh hoạt vợ chồng.
Cậu ta còn sống còn có ý nghĩa gì, không thể truyền nổi hương hỏa, cũng không thể làm một người đàn ông.
Vậy cậu ta muốn hung hang mà trả thù.
Trong khoảng thời gian này Cố Trường An vẫn nhìn lại mình, nhưng không biết vì sao, dường như ông trời cũng đang giúp cậu ta, có người lại dẫn dắt tai mắt của Cổ Trường An, để cậu ta có cơ hội trốn đi.
Cậu ta bám theo đến nơi này, và đang tìm cơ hội trả thù bọn họ.
Bây giờ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, thì làm sao cậu ta có thể buông tha.
Cậu ta nhìn Hứa Trúc Linh đang yếu ớt ở ghế sau xe, mà nhếch miệng cười ác độc.
Cậu ta không thể quan hệ, nhưng cậu ta có thể tìm người cưỡng bức Hứa Trúc Linh, cậu ta muốn nhìn xem phụ nữ không còn sạch sẽ, Cổ Thành Trung còn muốn không?
Cậu ta lái xe rất nhanh, tinh thần phấn khởi, vui vẻ vì báo được thù, nên không chú ý đến phía sau còn có một chiếc xe thương vụ bình thường màu đen bám theo suốt đoạn đường.
Cổ Trường An dừng xe trước cửa một nhà máy bỏ hoang, chỗ này là chỗ hẻo lánh, không ai quan tâm đến, đã bị bỏ hoang từ lâu.
Bình thường sẽ không có ai tới đây. Cậu ta liếc nhìn phía sau, thì không phát hiện có ai, mới khiêng Hứa Trúc Linh vào.
Không đến năm phút, xe thương vụ màu đen kia đã đi theo.
Bọn họ đi chậm một chút, vì sợ Cổ Trường An phát giác ra, sau đó mới chạy tới.
Cố Trường An mang người vào bên trong, bên trong có bốn tên côn đồ đã sớm đợi không nhịn được. “Tôi nói này người anh em, không phải anh nói cho bọn tôi hàng mới sao? Người đâu?”
“Cho anh.” Cổ Trường An ném Hứa Trúc Linh xuống đất.