Cũng vô cùng ấm áp.
Hai người đi vào trong bệnh viện băng bó vết thương, nhìn như là người bị tàn phế một cánh tay.
Nhưng chủ yếu là Châu Vũ tàn thế, vết thương của cô ấy đau đớn đến nỗi khó có thể chịu được. Nhưng dường như Hắc Ảnh lai không sao cả.
Anh ta thường xuyên bị thương, chút nhỏ này vốn không là gì cả. Nhưng đối với Châu Vũ mà nói lại không giống như Vậy.
Khả năng tự lành lại của anh ta rất mạnh, ngày thứ hai vết thương của cô ấy vân còn thấm máu và cần phải đi thay băng, nhưng anh ta đã kết thành một tầng vảy máu rồi.
Từ nhỏ đến lớn bệnh viện đều rất ngạc nhiên trước khả năng hồi phục của .
anh ta, cả thấy y học rất kỳ tích. Nhưng anh ta lại ghét bỏ nó.
Mỗi lần bị Phó Minh Nam giày vò sống dở chết dở, nếu như là người khác thì sẽ chết hoặc là nằm liệt trên giường một tháng. Nhưng anh ta chỉ cần một tuần là bắt đầu lành lại.
Anh ta không biết khả năng hồi phục này rốt cuộc là cứu anh ta hay là hại anh ta.
Châu Vũ bị thương ở tay, làm chuyện gì cũng bất tiện, ngay cả đi vệ sinh hay là kéo cái quần bông thôi cũng tốn chút sức lực.
Mấy lần ở trong nhà vệ sinh, cô ấy làm đi làm lại đến nôi đầu đầy mồ hôi.
Cô ấy như vậy còn khăng khăng đi trượt tuyết, Hắc Ảnh nói như thế nào cô ấy cũng không nghe.
“Không thể để qua mấy ngày nữa sao? Vết thương của em vấn chưa khỏi.”
“Không được, tôi đã lập kế hoạch hôm nay đi trượt tuyết, không ai có thể thay đổi được. Nếu như anh khôngđi – cùng với tôi thì tôi sẽ tự đi một mình”: Cô ấy tính toán ngày tháng, sinh mệnh của cô ấy còn khoảng bốn ngày – nữa.
Không đúng.
Nói chính xác hơn thì bốn ngày sau cô ấy bắt đầu dần dần ngủ mê man, sau đó trở thành người thực vật, từ nay về sau không tỉnh lại nữa.
Hắc Ảnh không thay đổi được cô ấy, hơn nữa vết thương ở cánh tay cũng không ảnh hưởng đến việc trượt tuyết, chỉ là hơi khó khăn khi mặc quần áo trượt tuyết.
Hắc Ảnh dẫn cô ấy đi đến nơi trượt tuyết, bọn họ cần phải thay quần áo trước. Nhưng Hắc Ảnh đợi ở bên ngoài mãi không thấy cô ấy, biết cô nhóc này vân còn đang loay hoay với quần áo.
Đồ óc heo, không biết gọi người đến giúp sao?
Anh ta do dự một chút, cuối cùng sải bước đến gần phòng thay đồ nữ.
– Bên trong đều là những phòng ngăn cách nhỏ và cũng không nhìn thấy cái gì. Có mấy cô gái đứng ở bên ngoài nhìn thấy, họ hoảng sợ hét lớn.
“Đồ lưu manhI”
“Đây là phòng thay đồ nữ, anh ra ngoài đi!”
“Gọi lại lân nữa thì tôi sẽ rút lưỡi của cô ra đấy.”
Hắc Ảnh lạnh lùng liếc mắt, toàn thân tràn ngập hơi thở đáng sợ.
Những người phụ nữ đó để ngậm miệng lại, không biết tại sao mà không một ai dám thở mạnh, sau lưng đều rét run lên.
Anh ta giống như ác quỷ đến từ địa ngục, khiến người ta không kìm được mà khuất phục.
Anh ta gõ cửa từng phòng, cuối cùng cũng tìm thấy Châu Vũ.
Giống như anh ta nghĩ, cô ấy đang vật lộn mặc quần áo.