Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1292


“Tôi không cho người bắt cóc Hứa Trúc Linh, tôi chỉ kiểm soát cảm xúc của Cố Thành Trung mà thôi, không thương tổn ai cả. Chỉ cần Cố Thành Trung từ bỏ Hứa Trúc Linh, như vậy là .Jane có thể nhân cơ hội mà có được Hứa Trúc Linh, đây chẳng phải là phương pháp tốt cho cả đôi bên còn gì?”


“Cô…” Edward nghe thấy lời nói như vậy, trợn to hai mắt, không thể tin được những lời này được nói ra từ miệng cô ta.


Quả thật là già mồm át lẽ phải, hoang đường!


Cướp chồng của người khác mà vẫn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng mình không sai, đây rốt cuộc là tam quan kiểu gì?


“Quế Anh, tôi vốn tưởng rằng cô là một cô gái đơn thuần tốt đẹp, chân thành, không ngờ cô… cô lại giả tạo như vậy, tôi đúng là..”


“Đã từng… tôi cũng cho rằng mình là một cô gái đơn thuần tốt đẹp, tôi có được trời xanh mây trắng, tôi cũng có thể giống như những đứa trẻ khác, có thể cắp sách đến trường”


“Tôi ra đời ngay tại bệnh viện tâm thần kia, mỗi ngày chỉ đối mặt với bệnh nhân, đó chính là Úy Như”


“Mẹ bị bà ta nhốt ở bên cạnh thì thôi đi, tại sao tôi cũng không có tự do? Bởi vì tôi biết tất cả mọi chuyện, Phó Minh Nam sẽ không để tôi đi.


Tôi muốn đi học, ông ta mời gia sư cho tôi. Tôi cò nhớ lần đầu tiên tôi chạy trốn là năm tôi sáu tuổi. Tôi trộm được chìa khóa, nhưng còn chưa kịp đi ra ngoài đã bị bắt lại, bị đánh cho một trận nhừ xương…”


Giọng nói của Tạ Quế Anh nghẹn ngào, rủ rỉ mà kể lại chuyện…


“Nếu như không có mẹ dập đầu cầu xin, e rằng tôi đã chết rồi! Đêm đó, tôi đau đến nỗi run rẩy toàn thân, nhưng mẹ tôi lại không dùng thuốc giảm đau cho tôi, cũng không gây tê. Anh biết bà ấy nói gì với tôi không? Bà ấy làm vậy để tôi ghi nhớ nỗi đau này, chỉ có nhớ kỹ, không bao giờ quên, cũng sẽ không tái phạm nữa”


“Tôi nằm trên giường tròn nửa tháng, da thịt thối rữa, gây như que củi. Sau này tôi không bao giờ chạy trốn nữa, tôi tiếp nhận tất cả, liều mạng tiếp thu y thuật mà mẹ để lại cho tôi. Tôi đang chờ… chờ cơ hội!


Sau khi tôi trưởng thành, đã có quyền nói chuyện, tôi biết chỉ cần dựa vào phu nhân là tôi có thể có được hết thảy những gì mà tôi muốn”


“Tôi bèn lợi dụng phu nhân, cuối cùng tôi đã ra khỏi cái bệnh viện kia, đó là nơi mà mẹ tôi không có cách nào rời khỏi. Tôi ra ngoài nửa ngày, lấy cớ là hái thuốc, cho dù bị người ta âm thầm theo dõi, tôi cũng rất vui vẻ-”


“Nhưng tôi tựa như một con diều, mà dây diều nằm trong tay Phó Minh Nam, tôi không bay đi được, cũng không bay cao được, tôi vẫn bị kéo trở lại. Phu nhân không thể rời khỏi tôi, vậy tôi sẽ để bà ta mãi mãi không thể rời tôi được. Tôi sẽ không để bà ta chết, bà ta mà chết thì tôi cũng không sống nổi.”


“Tôi là một người sống sờ sờ, tại sao vừa ra đời đã tước đoạt tự do của tôi! Tại sao phu nhân chết tôi cũng phải đi chịu chết, tại sao?


“Anh không đi hỏi nhà họ Phó, hỏi Úy Như, anh đến hỏi tôi ư? Là thói đời này bất công, không phải tôi!”


Tạ Quế Anh đứng dậy xuống giường, hạ giọng rồi khẽ kêu gào.


Edward kinh ngạc nhìn cô ta, không ngờ cơ thể nhỏ bé yếu đuối của cô ta đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy.


Quả thật là Phó Minh Nam gây tổn thương cho cô ta, nhưng…chuyện này không thể giận lây sang nhà họ Cố được, phu nhân cũng là người vô tội mà!


“Nhưng mà… nhà họ Cố sai ở đâu, cô Linh sai ở đâu?”


“Vậy còn tôi thì sao? Tôi có lỗi gì, tại sao phải trừng phạt tôi như vậy?


“Cô cũng không sai… kẻ xấu sẽ có người trừng phạt, cô thu tay lại đi…”


“Sẽ không có người trừng phạt, chỉ khi tôi trở nên mạnh lên, bọn họ mới không thể khiến tôi bị tổn thương. Tôi không thích Cố Thành Trung, tôi chỉ muốn có được quyền lực, mà anh ta có thể cho tôi. Tôi thích anh, lời này… không phải là giả, anh tin tôi không?”


Cô ta nước mắt lưng tròng mà nhìn anh ta, nói ra từng chữ một.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK