Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1384


“Ớ..” Hứa Trúc Linh trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên mà nhìn anh.


Lời nói này đầy vẻ âm trâm, không giống như nói đùa chút nào.


Cô dám khẳng định, Cố Thành Trung có lòng dạ hẹp hòi như vậy, chắc chăn sẽ làm ra.


Cô biết, Cố Thành Trung cũng không phải là người tốt gì, người không đụng chạm đến anh thì anh sẽ chẳng đụng chạm gì đến người, còn nếu đụng vào anh, thì tất cả đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.


“Cố Thành Trung… Anh là ma quỷ hay sao chứ?”


“Bây giờ thì vẫn chưa, nên em có muốn anh trở thành ma quỷ không?”


Anh hỏi với vẻ sâu xa.


Hứa Trúc Linh cười không được mà khóc cũng chẳng xong, rồi cũng không biết mình có cần phải tức giận hay không: “Vậy em còn cần phải ly với chả hôn làm gì nữa?”


“Không ly hôn là tốt nhất.”


“Không đời nào!”


Cô trừng mắt đầy vẻ dữ tợn: “Phải ly hôn.”


“Vậy được thôi, em cũng nhớ những gì anh nói rồi đấy, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa, nên em hãy chờ tái giá với anh thêm lần nữa đi.”


“Anh… Anh ngang ngược chuyên chế, đúng là hết thuốc chữa mài”


“Em chính là thuốc của anh.”


Lời nói này, thâm tình chân thành như thế, từng con chữ đều hết sức sâu lắng.


Anh gắt gao ôm lấy cô, sưởi ấm ở trong lòng ngực rắn chắc.


Tim của cô chậm rãi dao động, suýt chút nữa là rơi vào tay giặc.


Sau cùng… bèn đặt xuống toàn bộ sự tức giận, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cố Thành Trung… đã đến nhà em rồi, đừng ầm1 nữa, có phải là trẻ con đâu chứ.”


“Đừng nhúc nhích, để anh ôm em thêm một lát.”


Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, thì thật sự không giãy ra nữa, mà để cho anh ôm chặt.


Thời gian cứ trôi qua từng giây một, cô cũng không biết là đã qua được bao lâu nữa, thì Quý Mặc Nhiên không nhìn tiếp được nữa, mà đến gõ cửa xe.


Lúc này Hứa Trúc Linh mới tỉnh táo lại, rồi liền giãy ra khỏi tay anh, mở cửa đi xuống ngay tức khắc.


“Làm gì thế hả, cậu thấy xe cũng dừng được cả buổi rồi, mà còn chưa chịu xuống nữa hả? Không định về nhà nghỉ rồi chắc?”


“Gòn thăng nhóc cậu nữa, từ đâu tới thì về đó đi, ở đây không chào đón cậu đâu.”


“Đi, vào nhà.”


Quý Mặc Nhiên mạnh mẽ kéo Hứa Trúc Linh lên lầu.


Khi cô vào đến phòng của mình, kéo màn cửa ra thì phát hiện thấy Cố Thành Trung vẫn còn chưa đi.


Anh tựa vào cửa xe, từng đợt gió lạnh thổi…


Hứa Trúc Linh đứng ờ sau tấm màn rất lâu, lắng lặng mà nhìn người đàn ông ờ dưới lầu.


Anh là người hiếm khi hút thuốc, song trong ánh đèn mờ tối ở dưới lầu, lại có đốm lửa nhỏ bốc cháy lên.


Rõ ràng… trong bóng đêm dù không nhìn thấy rõ hình dáng của anh, nhưng dáng vẻ của anh cũng đã sớm được khắc dưới đáy lòng, khó mà quên được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK