Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1296


“Người chết như đèn tắt, đây là quy luật tự nhiên, dù thật sự có phật Như Lai hiển linh cũng không thể nào vi phạm quy luật này. A di đà phật.”


Đại sư Vân Đàm ý vị sâu xa mà đọc một câu Phật hiệu, cảm khái không thôi.


“Vậy làm thế nào bây giờ?”


“Cô Linh, thời gian của tôi không còn nhiều nữa, cô nhất định phải nghe kỹ từng câu tôi nói sau đây, nhớ kỹ không được có bất kỳ sai lệch nào”


“Lời gì?”


“Tất cả những gì liên quan đến bà Phó, cô chỉ có thể giả vờ mới có thể tránh được một kiếp”


“Tôi phải đóng giả chị?” Trong lòng Hứa Trúc Linh hơi hồi hộp nói: “Không được, con người tôi không nói dối được, sơ hở nhiều lắm!”


“Vậy cô uống chén nước này vào, có trợ giúp cho trí nhớ của cô.”


“Đây là cái gì?”


“Trong này có bột hoa Xá Tử, ngoài ra còn phối hợp với thuốc Đông y, có thể giúp tôi tạm thời sử dụng thần trí của cô. Nói theo cách của phương Tây thì hẳn là thôi miên, nhưng tiểu tăng lại dùng các vị thuốc”


“Hoa Xá Tử là hoa gì?”


“Hoa Xá Tử là hoa Mạn Châu Sa, là một loại hoa của thiên giới trong kinh Pháp Hoa. Màu trắng là dấu hiệu cho sự tốt lành, mà màu đỏ… mỗi màu đều có chỗ tốt riêng, cả hoa và lá đều có giá trị trong y học, tôi kiểm soát liều lượng nên cô sẽ không sao. Tiếp theo đây, tôi nói gì cô cũng sẽ nhớ. Nhưng điều kiện tiên quyết là, trong lòng cô không có tạp niệm, quên hết những chuyện cũ trước kia của cô đi”


“Thế nào là chuyện cũ trước kia của tôi?”


“Từ giờ trở đi, cô không phải là Hứa Trúc Linh, cũng không phải là Nhật Hạ, cô chỉ là Ngọc Diệp. Tác dụng của thuốc này chỉ có thể duy trì hơn nửa tháng, khi đến thời hạn cô sẽ tỉnh lại, đến lúc đó cô cứ nhân cơ hội mà chạy trốn đi!”


Hứa Trúc Linh nghe thấy thời gian là nửa tháng, trong lòng có chút bận tâm: “Ngọc Diệp và Phó Minh Tước là vợ chồng, nhưng tôi không phải, nửa tháng này liệu có vì không tỉnh táo mà phản bội chồng tôi hay không?”


“Thí chủ không cần phải lo lắng, lát nữa tôi sẽ để cô nhớ kỹ, phải giữ khoảng cách với Phó thí chủ, sẽ không cùng giường chung gối “


“Vậy… vậy là tốt rồi”


Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cảm kích mà nhìn Đại sư Vân Đàm.


Cô uống chén nước kia, bây giờ cô không thể trông cậy vào người khác, cũng chỉ có thể tự cứu mình.


Sau đó ý thức bắt đầu mê man, trước tiên Vân Đàm tụng kinh Pháp Hoa một lần khiến đầu óc cô choáng váng, tiếp đó mới rủ rỉ kể lại mọi chuyện của Ngọc Diệp.


Đây đều chuyện ông ấy nghe Phó Minh Tước kể lại, ông ấy có tư chất thông minh, đã thấy là không quên được, những lời nói được nghe một lần cũng có thể nhớ chỉ tiết.


“Cô có tính tình chín chắn, yêu nhất chồng cô là Phó Minh Tước, cô còn có một cô con gái…”


“Chồng cô đi ra ngoài, cô luôn ở trong nhà chờ cậu ấy, nấu món cá hấp mà cậu ấy thích ăn nhất, nhưng mà cô luôn không nắm chắc được độ lửa, nhưng cậu ấy vẫn cảm thấy đó là món ngon nhất trần đời.


“Cô và cậu ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, hai đứa trẻ vô tư thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng. Khi còn nhỏ, luôn là cậu ấy ra mặt giúp cô…”


Vân Đàm nói một câu, Hứa Trúc Linh bèn lặp lại theo một câu.


Khi Vân Đàm nói xong chỉ tiết mọi chuyện thì đã là mấy tiếng sau, miệng đắng lưỡi khô.


Ông ấy nuốt nước bọt, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, biết thời gian của bản thân không còn nhiều.


“Khụ khụ… Ngọc thí chủ, người mà cô yêu nhất là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK